Ngô Lập Sơn ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, anh ta phát hiện người được cử đến là Triệu Đại Vĩ!
"Anh Ngô, chúng ta phải làm sao đây, là Triệu Đại Vĩ..."
Gần đây Triệu Đại Vĩ rất nổi tiếng ở thôn Đại Long và thôn Lương Gia bên cạnh, danh tiếng của anh cũng rất lớn, vì vậy người thường khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, nếu nhận ra anh thì đều cảm thấy kính sợ.
Kể cả cấp dưới của Ngô Lập Sơn, trong lòng bọn họ cũng có hơi sợ Triệu Đại Vĩ.
Ngô Lập Sơn liếc mắt nói: "Sợ cái đếch gì, mau bắt nó lại!"
Hiện giờ, Ngô Thanh Sơn vốn đã mất sức chiến đấu, Phùng Giai cũng rất mệt mỏi, vì vậy chỉ cần có thể khiến Triệu Đại Vĩ khuất phục, người đẹp sẽ tự rơi vào tay Ngô Lập Sơn.
Vừa nghĩ tới đây, Ngô Lập Sơn quyết định cá chết rách lưới với Triệu Đại Vĩ!
Ngô Lập Sơn tiếp tục cưỡng đoạt Ngụy Phương Ninh.
Còn bạn của Ngô Lập Sơn lại cầm mã tấu đi về phía Triệu Đại Vĩ.
"Tại sao luôn có người có mắt như mù muốn thử bản lĩnh của mình..." Triệu Đại Vĩ thở dài một hơi, lập tức đi về phía những người này.
Bất cứ nơi nào anh đi qua, những người lao về phía anh đều lập tức bị đánh ngã xuống đất, thậm chí khó có thể lật người lại.
Triệu Đại Vĩ từng bước đến gần Ngô Lập Sơn.
Ngô Lập Sơn thở gấp muốn dùng Ngụy Phương Ninh để đe dọa anh.
Vào lúc quan trọng, Phùng Giai đã bước tới, cố gắng bắt lấy Ngô Lập Sơn từ phía sau.
Ngô Lập Sơn phản ứng nhanh chóng, anh ta dễ dàng đâm Phùng Giai một nhát dao.
Xoẹt!
Nhưng vào lúc quan trọng này, Triệu Đại Vĩ đã bắt được cổ tay Ngô Lập Sơn, sau đó vặn cổ tay Ngô Lập Sơn rồi đá vào người Ngô Lập Sơn.
"A!"
Một tiếng kêu vô cùng thê thảm vang vọng khắp núi.
Triệu Đại Vĩ nói: "Tao đã bảo là không muốn đánh nhau, mày lại cứ muốn đánh nhau.
Bây giờ, tao không chỉ muốn mày không làm đàn ông được nữa, mà còn muốn mày khó có chỗ đứng trên thế giới này!"
"Hãy chuẩn bị cảm nhận việc sống không bằng chết đi." Triệu Đại Vĩ nói.
Cú đá vừa rồi của Triệu Đại Vĩ không chỉ khiến cho Ngô Lập Sơn không thể làm đàn ông được nữa mà còn có thể khiến cho Ngô Lập Sơn phải ngồi xe lăn cả đời.
Điều khủng khiếp nhất là Triệu Đại Vĩ chắc chắn sẽ lan truyền những "việc làm" của anh ta khắp thôn Lương Gia.
Tới lúc đó, Ngô Lập Sơn không cũng không có chỗ đứng ở thôn Lương gia!
Ngô Lập Sơn đau đớn khom người ngã xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ và vặn vẹo.
"Hai người không sao chứ?" Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Phùng Giai và Ngụy Phương Ninh.
"Chúng tôi không sao." Ngụy Phương Ninh và Phùng Giai nói.
"Tử Phù ở đâu?" Triệu Đại Vĩ hốt hoảng khi phát hiện ra Ngụy Tử Phù không có ở đây
"Nó ở trong xe, không có vấn đề gì." Ngụy Phương Ninh chỉ vào chiếc xe.
Ngụy Tử Phù cũng xuống xe nói: "Đại Vĩ, tôi ở đây."
Cô ấy bước ra khỏi xe.
Bởi vì cô ấy luôn rất yếu đuối, cho dù có chạy ra cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng cho mọi người, vì vậy cô ấy chọn cách ở trong xe, gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, còn gọi cảnh sát đến giúp đỡ.
Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ngụy Tử Phù không sao, hơn nữa khi thấy dáng vẻ cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng anh cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Lúc này.
Anh quay người lại nhìn Ngô Thanh Sơn.
Nhìn thấy Ngô Thanh Sơn bị đánh vỡ đầu chảy máu, Triệu Đại Vĩ hỏi: "Anh có muốn tôi điều trị giúp anh không?"
"Không cần!" Ngô Thanh Sơn không muốn nợ Triệu Đại Vĩ một ân huệ.
Triệu Đại Vĩ không nhịn được lắc đầu hỏi: "Bụng dạ đầu óc hẹp hòi, cứ canh cánh trong lòng, sao có thể làm chuyện lớn chứ?"
Tiến lên phía trước, Triệu Đại Vĩ chỉ dùng biện pháp cầm máu đơn giản cho Ngô Thanh Sơn, sau đó dùng long khí thúc đẩy để chữa lành vết thương của Ngô Thanh Sơn, sau đó nói: "Anh có thể dũng cảm đấu tranh bảo vệ mọi người cũng coi như không tồi."
Khi đang nói chuyện, cảnh sát đã tới.
"Lại là anh..." Sau khi phát hiện lại là Triệu Đại Vĩ, cảnh sát nhân dân của thị trấn có chút cạn lời.
Sau khi giải thích ngắn gọn vấn đề, cảnh sát nhân dân nói: "Anh Triệu, may mà anh đã ra tay kịp thời, nếu không chúng tôi cũng không thể gánh vác được trách nhiệm này! Cảm ơn anh!"
Bọn họ thật lòng muốn cảm ơn Triệu Đại Vĩ!
Rốt cuộc Ngụy Tử Phù là ai! Ngụy Phương Ninh là ai chứ!
Nhân vật như vậy, nếu hai người đó xảy ra chuyện trong khu vực bọn họ quản lý, bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm!
Vì vậy, bọn họ chân thành cảm ơn hành động chính nghĩa của Triệu Đại Vĩ.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRUм tгцуen.V N --
Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi chỉ giúp bạn của tôi mà thôi."
"Chiều nay bạn của tôi có chuyến bay, tôi có thể đưa bọn họ về được không?" Triệu Đại Vĩ lại hỏi.
"Được chứ, dù sao việc nên hỏi chúng tôi cũng hỏi rồi, không có việc gì nữa."
Được sự đồng ý của cảnh sát, Triệu Đại Vĩ đưa Ngụy Tử Phù và những người khác rời khỏi.
Còn Phùng Giai gọi một chiếc xe kéo để đưa chiếc xe đến một cửa hàng sửa chữa ô tô.
Về phần chiếc xe này, có thể sẽ được đưa đến chợ xe cũ, dù sao đối