Dư Hà mau chóng mặc nội y, sự nóng ấm vì xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp vẫn chưa tan biến đến khi cô ấy mở cửa cho Triệu Đại Vĩ một lần nữa.
Mặc quần áo xong, xác định trong phòng không còn chỗ nào không ổn nữa, Dư Hà mới để cho Triệu Đại Vĩ vào.
Lúc này, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Dư Hà đã thay một chiếc váy trắng tinh, buông lơi mái tóc dài, sự e thẹn, lúng túng vẫn ẩn hiện trên gương mặt khá xinh đẹp.
Dư Hà mời Triệu Đại Vĩ vào trong ngồi: “Triệu tổng, mời ngồi.”
Triệu Đại Vĩ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn căn phòng một lượt, cười nói: “Không ngờ chị Hà cũng là người không thích dọn dẹp nhà cửa.”
“A…”
Bị Triệu Đại Vĩ nhìn thấy, Dư Hà càng thêm xấu hổ như muốn tìm cái lỗ dưới đất chui xuống cho xong.
“Bình thường hơi bận bịu nên tôi chưa kịp dọn.”
“Không phải tôi lười đâu, chỉ là tôi thấy không cần thiết khi phải dọn dẹp gọn gàng đến vậy.” Dư Hà vội vàng viện cớ cho việc không thu dọn nhà cửa của mình.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị Hà, chị không cần phải giải thích với tôi đâu.
Tôi đến đây cũng không phải để thảo luận mấy chuyện này với chị, tôi tìm chị là có việc chính đáng.”
Nói đến việc chính đáng, thái độ của Dư Hà trở nên nghiêm túc.
“Là chuyện trồng nho à? Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến mùa gieo trồng nho.” Cô ấy nhắc nhở.
Triệu Đại Vĩ xua tay: “Không phải chuyện trồng nho, tôi muốn gây trồng nấm cơ.”
“Chị Hà, chị là chuyên gia trong lĩnh vực thực vật, không biết chị có thạo việc gây trồng nấm không?”
“Hóa ra là chuyện này…”
Dư Hà không cần nghĩ gì nhiều, nói với Triệu Đại Vĩ một cách rất thoải mái: “Đương nhiên là thạo rồi, chuyên ngành chủ yếu của tôi chính là dạy nông dân cách kiếm tiền.
Nấm là “vũ khí sắc bén” cho việc kiếm tiền của nông dân, rất nhiều người kiếm được tiền từ việc trồng nấm, nên đương nhiên tôi rất thành thạo trong chuyện này!”
Ánh mắt của Triệu Đại Vĩ sáng lên.
Không ngờ rằng, kiến thức chuyên ngành của Dư Hà trong phương diện này rất vững vàng, giống như cô ấy có thể làm được mọi việc vậy.
“Chị Hà này, nếu đã như vậy, nhân tiện gần đây không có việc gì, chị giúp tôi xây dựng nhà kính trồng nấm đi?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi cần rất nhiều nấm, tốt nhất là gây trồng những loại nấm ô tán, nấm Boletus.”
Dư Hà khẽ cười: “Không vấn đề gì, dù sao thì trong khoảng thời gian này tôi cũng không phải làm quá nhiều việc bên nhà kính dâu tây.”
Triệu Đại Vĩ lại nói: “Được, cần bao nhiêu tiền cứ đến chỗ tôi thanh toán.”
“Ừ.”
Nhìn dáng vẻ đã nói xong chuyện của Triệu Đại Vĩ, Dư Hà nhíu mày, hơi tò mò: “Triệu tổng, cậu đến tìm tôi vì chuyện này à.”
“Đúng, chuyện này rất quan trọng, một thời gian nữa có thể tôi sẽ phải đi đến nơi khác một chuyến, nói không chừng sẽ khó quay lại trong vòng một hai tháng.”
“Triệu tổng, cậu phải ra ngoài sao?” Nghe thấy điều này, trong lòng Dư Hà hơi trống vắng.
Trong thôn này, Dư Hà không quen biết nhiều với người khác nhưng lại vô cùng quen thuộc với Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ lại còn là bạn của Di Vân, bạn thân Dư Hà, nên tự nhiên Dư Hà cũng thân thiết hơn với Triệu Đại Vĩ.
Có điều, nếu Triệu Đại Vĩ rời đi, cuộc sống của Dư Hà sẽ khá cô đơn.
Mặc dù Triệu Đại Vĩ ở trong thôn nhưng có lẽ hai người không có nhiều thời gian nói chuyện như vậy.
“Tôi ra ngoài mở rộng khách sạn.
Vì chỉ có tôi mới có thể làm được những việc liên quan đến trang thiết bị kỹ thuật để mở rộng khách sạn nên không còn cách nào khác, biết nhiều khổ nhiều mà.” Triệu Đại Vĩ khoe khoang về mình một chút.
Dư Hà hạ quyết tâm ngay lập tức: “Triệu tổng, nếu đã như vậy, nhất định tôi sẽ nhanh chóng xây dựng nhà kính trồng nấm cho cậu, để cậu không phải lo lắng, phiền muộn về chuyện ở đây.”
“Cảm ơn chị Hà!”
“Còn khách sáo với chị nữa.” Dư Hà đỏ mặt, nói: “Chỉ cần cậu đừng nói chuyện vừa rồi ra, nói ra mất mặt lắm…”
Triệu Đại Vĩ cười ha ha.
“Đảm bảo không nói.” Triệu Đại Vĩ nhìn thấy cảnh vật rồi, không cần phải chia sẻ chuyện này với người khác, đây là bí mật giữa anh và Dư Hà.
Nói chuyện này xong, Triệu Đại Vĩ quay người rời đi.
Dư Hà cũng không xem kịch truyền hình trên điện thoại nữa, cô ấy rời đi chuẩn bị chuyện nhà kính trồng nấm.
...!
Vài ngày trôi qua.
Dư Hà chuyển rất nhiều vật liệu vào trong thôn.
Ở thôn, Triệu Đại