Triệu Tú Hòa đang ngồi trong xe đột nhiên không dám xuống xe, cô ta phải cố gắng sắp xếp những gì định nói ra trong đầu, suy nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì khi đi vào trong.
Nhưng đến khi cô ta đã bước vào trong cửa nhà, đột nhiên cô ta lại quên sạch gần như tất cả những lời bản thân đã nghĩ trước đó.
"Vào phòng hỏi thẳng đi, đừng lo lắng điều gì nữa.
Dù sao thì tôi cũng ở bên chị đây rồi nên tốt nhất chị đừng sợ gì cả."
Triệu Đại Vĩ không quên căn dặn.
"Được rồi." Triệu Tú Hòa hít sâu một hơi, lúc này mới thấy mạnh dạn hơn một chút, sau đó cô ta xuống xe bước vào nhà.
Cùng lúc này người trong nhà dường như nghe thấy tiếng đỗ xe bên ngoài nên từ bên trong bước ra.
Vừa bước đến phòng chính, cha mẹ của Hạ Vĩ đã nhìn thấy Triệu Tú Hòa!
Lúc này mấy người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, ai nấy đều không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn là Triệu Tú Hòa chủ động nói: "Hạ Vĩ đâu rồi?"
"Nó đang ở tầng trên, để mẹ đi gọi nó xuống."
Nói dứt lời, mẹ của Hạ Vĩ chạy lên lầu.
Đây là một tòa nhà nhỏ ba tầng theo phong cách phương Tây.
Tuy về mặt trang trí sắp xếp không được đẹp lắm nhưng có thể thấy được gia đình này không thiếu cơm ăn áo mặc, điều kiện sống khá đầy đủ.
Nhìn chung có thể không đến mức quá giàu có nhưng cũng là một nhà dư dả có của ăn của để.
Cha Hạ Vĩ không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Tú Hòa, vì vậy ông ta nói: "Ngồi đi, con ngồi đi.
Vị này là..."
"Cháu là đồng hương của chị Tú Hòa, lần này vừa hay cháu đến Khâu Dã, tiện thể nên đưa chị Tú Hòa qua đây."
Triệu Đại Vĩ chủ động giải thích, không quên tự giới thiệu: "Họ của cháu cũng là họ Triệu."
Cha của Hạ Vĩ cũng không nghĩ nhiều, để cho Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hà ngồi chờ ở phòng chính.
Một lát sau Hạ Vĩ xuống lầu, thấy người đến nhà là Triệu Tú Hòa, Hạ Vĩ trực tiếp nói: "Cô ở đây chuẩn bị là để chuẩn bị làm chứng nhận ly hôn đúng không? Vừa hay tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lên thành phố."
Triệu Tú Hà thực sự rất tức giận!
Ngay trước mặt mình mà anh ta còn dám nói ra câu này hay sao? Triệu Tú Hòa cảm thấy Hạ Vĩ thật sự là một tên khốn nạn.
Triệu Tú Hòa chất vấn: "Anh cứ nhất định phải ly hôn sao? Hình như tôi cũng đâu làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu nhỉ?"
Mẹ của Hạ Vĩ nhỏ giọng nói: "Con gả vào cái nhà này cũng đã hai năm rồi, thế nhưng mãi cái bụng con vẫn không có động tĩnh.
Mẹ cảm thấy hai đứa cũng không hợp nhau cho lắm.
Thêm vào sự việc lần này, mẹ cũng không thể để con trai mẹ và con cả đời này úp úp mở mở, không dám ló đầu xuất hiện xuất hiện trong thôn nhìn mặt mọi người."
Thật ra Triệu Tú Hòa cảm thấy câu sau mà bà ta nói không có vấn đề gì cả, nhưng câu trước thật sự khiến cô ta phải kinh ngạc, mẹ Hạ Vĩ nói cô ta không thể có con sao?
Triệu Tú Hòa ngạc nhiên nhìn Hạ Vĩ: "Không phải anh nói không muốn có con vào thời điểm này cho nên mới cần tránh thai hay sao? Tại sao bây giờ lại quay ra trách móc tôi không sinh con được?"
Cô ta cũng không thể tin được những lời này lại do mẹ của Hạ Vĩ nói ra với mình.
Ánh mắt Hạ Vĩ trốn tránh, nhưng anh ta vẫn cố lấy dũng khí, cất giọng vô liêm sỉ: "Tôi chưa từng nói là muốn tránh thai, tốt nhất cô đừng nói nhảm! Rõ ràng một chín một mười là cô không thể có con, nên cô đừng bao biện lấy cớ!"
"Anh!"
Triệu Tú Hòa cảm thấy mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Đại Vĩ cũng hơi sửng sốt, anh vươn tay giữ chặt Triệu Tú Hòa.
Lúc này Hạ Vĩ trợn to hai mắt, tuy rằng anh ta muốn ly hôn với Triệu Tú Hòa, nhưng hiện tại Triệu Tú Hòa trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh ta, cho nên khi nhìn cảnh này thì nhất thời anh ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Triệu Đại Vĩ trừng mắt nhìn Hạ Vĩ: “Câm miệng!”
Nói dứt câu, anh vội vàng bắt mạch cho Triệu Tú Hòa
Bắt mạch xong, Triệu Đại Vĩ hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Mạch cho thấy sức khỏe của chị Tú Hòa không có chuyện gì, anh có dám chắc chắn sức khỏe của mình không có vấn đề không? Anh phải biết là chuyện hiếm muộn đường con cái không chỉ do người phụ nữ mà còn có thể là vì cơ thể người đàn ông có vấn đề nữa."
Hạ Vũ đỏ mặt cãi lại: "Cậu nói bậy! Cơ thể tôi thì có bệnh gì chứ? Sức khỏe của tôi rất tốt!"
"Có vấn đề gì hay không, để tôi bắt mạch kiểm tra rồi sẽ biết mà."
Triệu Đại Vĩ bước về phía anh ta.
"Tại sao tôi phải để cho cậu bắt mạch chứ? Cậu cùng Triệu Tú Hòa là người cùng một giuộc, tôi nhất định không tin cậu!"
"Tôi không cần biết anh có tin tôi hay không, nhưng tôi không thể để cho anh vô cớ hất nước bẩn lên người chúng tôi được."
Triệu Đại Vĩ bắt lấy cổ tay Hạ Vĩ, sau đó từ từ cảm nhận.
Một lúc sau, anh phát hiện thân thể Hạ Vĩ không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng lại có triệu chứng bị thận hư.
Tuy nhiên Hạ Vĩ lại đi hãm hại Triệu Tú Hòa, sử dụng thủ đoạn vu oan đổ tội cho người khác, vì vậy Triệu Đại Vĩ rất muốn anh ta phải gánh chịu hậu quả mọi việc mình gây ra.
Triệu Đại Vĩ ấn nhẹ một cái, một luồng long khí như thể biến thành mũi dùi nhọn, xuyên thẳng vào cơ thể Hạ Vĩ.
Triệu Đại Vĩ lập tức lắc đầu nói: "Sức khỏe của anh rất tệ đấy.
Xem ra việc không sinh được con bắt nguồn từ vấn đề sức khỏe của anh thôi."
Bỗng chốc Hạ