Long khí dày đặc chui vào trong cơ thể Ngụy Tử Phù, trộn lẫn với nước thuốc Thái Tuế mà Ngụy Tử Phù vừa uống.
Trong nháy mắt, các nguyên tố chống ung thư có trong Thái Tuế trực tiếp kích thích mạnh mẽ tác dụng của thuốc!
Ngụy Tử Phù cảm nhận được trong cơ thể có luồng khí ấm áp đang không ngừng thổi tới.
Mà Triệu Đại Vĩ giúp Ngụy Tử Phù khai thông kinh mạch càng làm cho tác dụng của thuốc truyền đến toàn thân một cách thuận lợi hơn!
Mặc dù, có lúc Ngụy Tử Phù cảm thấy rất xấu hổ nhưng đối mặt với tia hy vọng có thể sống tiếp, chút chuyện nhỏ nhặt này thật sự hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
“Xong rồi!”
Triệu Đại Vĩ đứng dậy, không kìm được nhìn Ngụy Tử Phù một cái sau đó vội vàng chuyển tầm nhìn, nghiêm túc nói: “Ung thư tuyến tụy tuy rất dễ trị nhưng dù sao cũng là ung thư giai đoạn cuối.
Vì vậy mà một lần thì không thể chữa khỏi tận gốc.”
“Chắc là cần phải cần một đợt điều trị nữa, khoảng chừng một tháng là Ngụy Đại Vĩ có thể khỏi hẳn, trở lại cuộc sống của người bình thường.”
Triệu Đại Vĩ vừa dứt lời, Phùng Giai đã không kìm được vui mừng: “Cảm ơn bác sĩ Triệu! Phùng Giai tôi rất ít khi khâm phục người khác nhưng bác sĩ Triệu đây là một người tôi vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng!”
Suy nghĩ một hồi, cô ấy lại cảm thấy như vậy không đủ để biểu đạt thành ý của mình, vì vậy: “Bác sĩ Triệu, từ nay về sau, bất cứ khi nào cậu cần, Phùng Giai tôi tuỳ ý để cậu sai bảo!”
“Không cần khách khí như thế, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ.” Triệu Đại Vĩ nói vậy nhưng nhìn dáng người xinh đẹp và đầy quyến rũ của Phùng Giai, trong lúc nhất thời, anh lại có chút dao động.
May mắn.
Chỉ là dao động trong lúc nhất thời mà thôi, trong lòng Triệu Đại Vĩ tuy Phùng Giai xinh đẹp nhưng chị dâu Tiền Mỹ Lâm cũng không thua kém Phùng Giai, anh không cần người khác.
Triệu Đại Vĩ liếc nhìn bầu trời, màn đêm đã buông xuống.
Anh nói: “Cũng đã muộn, tôi phải về rồi.
Nếu bệnh tình của Ngụy tiểu thư đã có chuyển biến tốt thì tôi cũng không cần ở đây lâu.”
“Đợi một chút.”
Ngụy Tử Phù đã sửa sang lại quần áo, vẻ mặt lúc này thật sự tốt hơn rất nhiều so với trước đó, da mặt cũng đã hồng hào.
Nhìn thoáng qua thì trông không giống người bệnh ung thư đang nguy kịch.
Lúc này, nhan sắc xinh đẹp của Ngụy Tử Phù càng thăng hạng, khiến người khác nhịn không được mà ngưỡng mộ.
Cô ấy đứng lên: “Triệu thần y, nếu không nhờ có anh, giờ này có lẽ tôi đã hết hi vọng rồi.
Bây giờ, anh có thể trị khỏi cho tôi hơn nữa còn khiến cho tình trạng bệnh của tôi chuyển biến tốt như vậy, tôi phải cảm ơn anh thật tốt.”
“Triệu thần y hãy ở lại đây ăn cơm tối.
Nếu có thể, đêm nay có thể ở lại Thế ngoại sơn trang này của tôi.”
Cô ấy đối với Triệu Đại Vĩ thật sự là cảm động đến rơi nước mắt.
Thậm chí từ bé đến lớn, cô ấy chưa từng vui vẻ, kích động như vậy!
Chu Quỳnh đứng bên cạnh cực kỳ khó xử vì mọi người đều ngó lơ bà ta.
Chu Quỳnh lên tiếng: “Nếu Triệu thần y thật sự đã khiến cho bệnh tình của tiểu thư chuyển biến tốt, Chu Quỳnh tôi tâm phục khẩu phục.
Từ nay về sau, tôi sẽ không hành nghề y nữa, sẽ chuyên tâm vào y thuật.
Ngụy tiểu thư, tạm biệt!”
“Bác sĩ Chu?” Ngụy Tử Phù cảm thấy Chu Quỳnh là bác sĩ chữa ung thư rất lợi hại, nếu từ nay về sau không hành nghề y thì có chút đáng tiếc.
Triệu Đại Vĩ nói: “Bác sĩ Chu, nếu bà thật sự sai thì phải đi chữa bệnh cho bệnh nhân của bà hơn là ở đây giận hờn với tôi chứ.”
Anh lắc đầu nói: “Nói thật, bà có luyện thuốc hay không với tôi mà nói cũng không khác nhau là bao, tôi cũng không có lợi ích gì.
Ngược lại, những người cần bà, bọn họ mới là người chịu thiệt thòi.”
“Tôi nói đến đây thôi, bà tự mình suy nghĩ đi.”
Triệu Đại Vĩ nhìn Chu Quỳnh, tuy rằng anh không hiểu về Chu Quỳnh nhưng nhìn đối phương tự mình chữa trị cho Ngụy Tử Phù, nhận được sự tôn trọng của Ngụy Tử Phù cũng có thể thấy được vị bác