Trương Thu Hương ngơ ngác, sững sờ ở tại chỗ, sau đó trong lòng rất xấu hổ.
“Triệu tổng, thật đáng tiếc, nếu tôi gặp được anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.
”
Trương Thu Hương đoán Triệu Đại Vĩ có thể đã có người trong lòng, cho nên cô ta cảm thán nếu mình quen biết Triệu Đại Vĩ sớm hơn, vậy thì người đàn ông vĩ đại như vậy chính là của cô ta.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Khâu Dã truyền ra một tin tức lớn.
Tô Chấn Nghiệp tự thú rằng mình muốn xâm phạm Trương Thu Hương nhưng không thành công.
Tuy chuyện này không phải sóng gió gì đối với người dân, nhưng đã gây ra chấn động rất lớn đối với giới côn đồ và đám quan chức ở Khâu Dã.
“Tô Chấn Nghiệp bị làm sao vậy, ông ta bị uy hiếp?”
“Tô Chấn Nghiệp không giống loại người như thế, chắc chắn ông ta bị dồn vào đường cùng.
”
“Người có thể dồn ép Tô Chấn Nghiệp đến mức này, dồn ép người của Tô Chấn Nghiệp, chắc chắn là vô cùng ngoan độc! Tôi tuyệt đối không thể đắc tội người như vậy!”
“Có thể khiến Tô Chấn Nghiệp ra nông nỗi này, tôi đoán là Triệu Đại Vĩ!”
Mọi người đều đoán là Triệu Đại Vĩ làm.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Chấn Nghiệp ở Khâu Dã nhiều năm như vậy, quyền thế vẫn rất lớn, nhưng khi Triệu Đại Vĩ tới thì ông ta rớt đài, nếu nói chuyện Tô Chấn Nghiệp ngã xuống không liên quan gì đến Triệu Đại Vĩ thì chẳng ai thèm tin.
Sáng sớm Tưởng Tử Phi đã gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ: “Cậu Triệu! Cậu Triệu! Sao cậu đưa Tô Chấn Nghiệp vào tù được vậy?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông ta chui đầu vào lưới, sau đó đi vào, cũng không khó lắm.
”
Tưởng Tử Phi quỳ lạy Triệu Đại Vĩ!
Cái này mà là không khó lắm sao?
Vậy thì cái gì mới khó?
Nhưng lúc này Tô Chấn Nghiệp đã vào tù, trở ngại cũng hiện ra.
Tưởng Tử Phi hỏi: “Cậu Triệu, Tô Chấn Nghiệp vào tù rồi, thế lực của ông ta chắc chắn sẽ nhanh chóng tan rã.
Tôi nên làm cái gì bây giờ, hay là dựa theo cách thức trước kia, rút lui khi đang ở trên đỉnh vinh quang?”
Tưởng Tử Phi hơi không cam lòng.
Lúc trước anh ta đã cân nhắc kỹ lưỡng, rửa tay gác kiếm vào thời điểm đang ở đỉnh cao, không bao giờ… lăn lộn nữa.
Nhưng thực sự tới thời khắc này, anh ta không thể hạ quyết tâm!
Nếu anh ta không rút lui thì phải danh xứng với thực, hoàng đế của thế giới ngầm ở Khâu Dã!
Đến lúc đó, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ai dám ngỗ nghịch với anh ta?
Quyền thế của anh ta có thể lớn hơn Tô Chấn Nghiệp và Hà Long Cường trước kia!
Triệu Đại Vĩ nghe đến đây.
Lúc này Tưởng Tử Phi hỏi lại cái vấn đề này, chắc chắn là có chút lưu luyến.
Triệu Đại Vĩ nói: “Cây to đón gió, anh tự ngẫm nghĩ lại đi.
Nếu anh không rút lui thì tự gánh vác hậu quả, nếu anh rút lui, tôi có thể tính đường lui giúp anh.
”
Trên mặt Tưởng Tử Phi hiện ra vẻ xấu hổ.
“Cậu Triệu, cho tôi một buổi tối để cân nhắc, ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.
”
“Được.
” Triệu Đại Vĩ không vô cùng thân thiết với Tưởng Tử Phi, nhưng ít nhiều gì cũng từng cùng nhau xông vào quốc tế Khải Duyệt, cho nên anh đã khuyên bảo hết sức có thể.
Nếu thật sự không được, anh cũng hết cách.
…
Buổi sáng.
Chuyện Tô Chấn Nghiệp tự thú đã truyền khắp cả Khâu Dã, dân chúng ở tầng lớp thấp nhất cũng biết chuyện này.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, muốn biết nội tình ở bên trong.
Nhưng người bình thường rất khó biết loại tin tức này, cho nên trong chốc lát, vô số lời đồn tào lao xuất hiện.
Buổi sáng Hứa Thục Quân ngủ dậy cũng nghe thấy người ta bàn luận về vấn đề này nên cô ta trực tiếp tìm Triệu Đại Vĩ hỏi tình hình cụ thể của chuyện này.
Tối hôm qua cô ta lo lắng cho Triệu Đại Vĩ nên hơi mất ngủ, cuối cùng chỉ có thể dùng túi hương để vào giấc ngủ, sau đó ngủ một mạch cho tới sáng.
Nghe nói Triệu Đại Vĩ đã trở lại khách sạn, tâm tình của cô ta thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta đi gõ cửa, Triệu Đại Vĩ nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt: “Vào đi.
”
“Không có chìa khóa, cậu mở cửa đi.
” Hứa Thục Quân hắng giọng.
“Tôi biết rồi.
” Mộng đẹp của anh bị Hứa Thục Quân đánh tan.
Triệu Đại Vĩ mở cửa ra, nhìn thấy Hứa Thục Quân mặc đồng phục thì lập tức thưởng thức, rồi nói: “Lần sau chỉ cần tìm lễ tân mở cửa là được rồi, dù sao chị cũng không phải người ngoài.
”
Hứa Thục Quân nói: “Còn nói nữa, cậu quay về cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi lo lắng gần chết.
”
“Lúc tôi về đã khá trễ rồi, hơn nữa tôi