Khi Triệu Đại Vĩ về đến nhà đã hơn chín giờ tối.
Tiền Mỹ Lâm còn chưa ngủ, cô ấy đang chờ anh trở lại.
Ở trên đỉnh đầu Tiền Mỹ Lâm là bóng đèn điện kiểu cũ, tản ra ánh đèn mờ nhạt, chiếu ở trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiền Mỹ Lâm.
"Chị dâu, chị đang chờ tôi à?"
"Ừm."
"Chờ tôi ngủ chung?" Triệu Đại Vĩ truy hỏi.
"Đúng vậy, trễ như vậy mà chú không trở lại, chị dâu cũng không ngủ được." Tiền Mỹ Lâm muốn nói lại thôi, nhưng cô ấy vẫn nói: "Đại Vĩ, chú...!Sao trễ như vậy mới trở về?"
Cô ấy vuốt ve ngón tay của mình, tâm trạng lo lắng mà thấp thỏm, rất sợ nghe được nội dung cô ấy không quá muốn nghe từ trong miệng Triệu Đại Vĩ.
"Tôi đến khách sạn.
Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Trường Ca Thái Vi kia cũng có một phần của Triệu Đại Vĩ tôi."
"Chú đến khách sạn?" Tiền Mỹ Lâm hơi hồi hộp một chút, cảm thấy không lành, nhưng sau khi nghe được nửa đoạn, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều: "Chú làm ông chủ? Không thể nào? Chú nào có tiền gia nhập vào cổ phần khách sạn của người ta..."
"Dùng nấm thế chấp là được, nấm cũng là tài sản."
Triệu Đại Vĩ không noia thật hoàn toàn, chủ yếu là sợ Tiền Mỹ Lâm cảm thấy quá hoang đường, mà cho là anh nói láo.
"Như vậy cũng được à." Tiền Mỹ Lâm quyến rũ, vui vẻ nói: "Đại Vĩ, vậy bây giờ chú cũng là ông chủ lớn."
"Cho dù là ông chủ lớn, tôi vẫn là Đại Vĩ của chị dâu."
"Miệng ngọt thế, còn không đi tắm rồi đi ngủ.
Đúng rồi, chú ăn chưa?" Tiền Mỹ Lâm hơi ngại ngùng, rất xấu hổ cười, nhưng trong mơ hồ lại lộ ra vẻ hạnh phúc.
"Ăn rồi, tôi đi tắm cái đã."
Triệu Đại Vĩ vội vàng đi tắm, sau đó nằm bên cạnh ở Tiền Mỹ Lâm.
Thỉnh thoảng trong lòng có hơi sợ hãi, anh trở người, mượn ánh trăng ảm đạm mà thưởng thức một bên dung nhan của Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm bỗng nhiên nói: "Quên nói, Ngô Lương Đông trở về rồi."
"Ngô Lương Đông trở về thì trở về, tôi không sợ ông ta."
"Các thôn dân nói, sáng sớm ngày mai, rất có thể con trai ông ta là Ngô Tùng Quế sẽ dẫn người tới tìm chúng ta gây phiền toái." Tiền Mỹ Lâm hơi lo.
"Tới thì tới, sợ cái rắm gì."
Triệu Đại Vĩ nghĩ đến ngày mai mình còn phải lên núi hái nấm, cũng sợ Ngô Tùng Quế thừa dịp mình không có ở đây mà tới khiêu khích, anh đứng dậy đi gọi điện thoại.
"Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi qua!" Người nói chuyện chính là Lương Thu Tĩnh, truyền nhân của của Vịnh Xuân quyền.
...!
Cốc cốc cốc!
Năm giờ sáng, đã có người gõ cửa ở ngoài.
Triệu Đại Vĩ mặc quần đùi đi ra, mở cửa thì phát hiện là Lương Thu Tĩnh.
"Ồ? Triệu thần y, anh...".
ngôn tình sủng
Lương Thu Tĩnh nhìn chằm chằm quần đùi của Triệu Đại Vĩ, sau đó lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Mẹ nó!"
"Chờ một chút!"
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng vọt trở về phòng, mặc quần dài vào, sau đó nói: "Vừa rồi xin lỗi."
"Không có gì, chúng ta là người luyện võ, không chú trọng cái này." Lương Thu Tĩnh dứt khoát, hoàn toàn không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.
"Sao sớm như vậy đã tới rồi?" Triệu Đại Vĩ nhìn điện thoại di động, phát hiện trên đó hiển thị năm giờ rưỡi, hơn nữa trời mới hơi sáng.
"Triệu thần y, là cậu bảo tôi tới sớm một chút đấy!" Lương Thu Tĩnh buồn rầu.
"Tôi không nghĩ lại tới sớm như vậy!" Triệu Đại Vĩ đỡ đầu của mình, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, lỗi của tôi, tôi không có nói rõ thời gian cụ thể với chị."
Nói xong, Triệu Đại Vĩ kéo Lương Thu Tĩnh vào nhà.
Lương Thu Tĩnh ở bên trong nhà Triệu Đại Vĩ, nhìn tỉ mỉ một chút, cuối cùng cho ra một kết luận: "Triệu thần y, cậu đang tu thân dưỡng tính, rèn luyện tâm trí của mình à?"
"Khó trách Triệu thần y cậu mạnh như vậy, hóa ra là đã mài dũa tâm trí của mình từ rất sớm, không bị sự sầm uất trong thành phố ăn mòn!" Lương Thu Tĩnh nói với vẻ mặt đầy kính nể.
Triệu Đại Vĩ liếc mắt: "Trong nhà của tôi nghèo như vậy đấy! Nếu có tiền thì ai nguyện ý ở nơi này!"
Trong chốc lát Lương Thu Tĩnh không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì Triệu Đại Vĩ không có ý định trở lại phòng ngủ nên trò chuyện một lúc cùng Lương Thu Tĩnh.
Lương Thu Tĩnh cười nói: "Lúc này, tôi nên đánh quyền, cậu muốn xem tôi đánh quyền không?"
"Vậy chị đánh cho tôi xem đi."
"Được!"
Chỉ thấy Lương Thu Tĩnh đánh quyền rất uy vũ, mạnh mẽ, từng chiêu thức đều được thể hiện hết sức ổn định và chính xác.
Mặc dù Triệu Đại Vĩ chưa từng luyện Vịnh Xuân, nhưng ngũ giác siêu cường khiến anh cũng có thể nhìn ra một ít chi tiết và sơ hở, vì vậy anh chỉ nói đơn giản một chút.
Lương Thu