Vương Đại Trụ đứng ở bên cạnh hóng chuyện cũng hết hả hồn.
“Anh Đại Vĩ, cô mỹ nữ vừa nãy đúng là đẹp thiệt? Trước giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp vậy đâu, cô ấy là chị dâu hả?”
“Đừng có nói bậy, chỉ là một trong mấy đối tác làm ăn của tôi thôi.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Anh Đại Vĩ, anh nói thế là không đúng rồi.
Một cô nàng xinh như thế ở ngay bên cạnh, nếu anh không theo đuổi là bị người khác theo đuổi mất đấy!”
Vương Đại Trụ cảm thấy, một cô gái xinh đẹp như thế mà Triệu Đại Vĩ không cưới làm vợ, thì đó chắc chắn là tổn thất lớn nhất của Triệu Đại Vĩ, đương nhiên cũng là điều tiếc nuối vô cùng lớn.
Triệu Đại Vĩ cũng đã từng nghĩ về việc này rồi, anh cũng cảm thấy rất tiếc.
Thế nhưng, không thể chỉ vì cảm thấy tiếc nuối mà đi cưới người ta được, nếu không sau này mỗi khi gặp gỡ một cô gái xinh đẹp là đều muốn cưới người ta hết hay sao?
“Chính anh còn chưa có vợ thì hóng hớt chuyện người ta như thế làm gì hả?” Triệu Đại Vĩ không phản bác được, đành phải trợn mắt, sau đó nói.
Khương Tử Nhiếp ở bên cạnh nghe thấy rõ mồn một, cô ta thật sự rất bất ngờ, cô gái xinh đẹp như tiên vừa nãy hóa ra không phải bạn gái của Triệu Đại Vĩ.
Chẳng lẽ là cô gái đó đang theo đuổi Triệu Đại Vĩ sao?
Khương Tử Nhiếp cảm thấy thế giới này đúng là có vấn đề thật rồi.
Một cô gái xinh đẹp như thế, hơn nữa còn lái xe thể thao cao cấp lại đi theo đuổi một tên đến trường dạy lái xe thế này thi bằng lái…
Thế giới này đúng là điên thật rồi!
Trừ phi Triệu Đại Vĩ có chỗ hơn người nào đó!
Vừa nghĩ đến đây, Khương Tử Nhiếp càng cảm thấy hiếu kì về Triệu Đại Vĩ.
Đường Nghệ Thiên thừa lúc tất cả mọi người đều không để ý đến anh ta mà im lặng rời đi.
Đáng tiếc, hành động của anh ta vẫn khiến Triệu Đại Vĩ chú ý.
Triệu Đại Vĩ nói với anh ta: “Đường Nghệ Thiên, nếu anh đã muốn trả thù tôi, vậy tôi sẵn sàng đợi anh đến!”
Đường Nghệ Thiên xấu hổ vô cùng.
Nhìn thấy cô gái chạy LaFerrari kia có quan hệ thân mật với Triệu Đại Vĩ như vậy, anh ta nào dám có ý nghĩ trả thù Triệu Đại Vĩ nữa.
Với lại, ai trả thù ai, còn chưa biết.
Khương Tử Nhiếp đứng tại chỗ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng cô ta lựa chọn đi đến trước mặt Triệu Đại Vĩ, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, chuyện này đều vì tôi mà ra, thật xin lỗi anh.
Nhưng anh yên tâm, Đường Nghệ Thiên chắc chắn sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Trong lúc Khương Tử Nhiếp nói chuyện còn cúi đầu, vén tóc.
Hình ảnh tươi đẹp như thế khiến Vương Đại Trụ đứng bên cạnh bắt đầu nảy ra một suy nghĩ thú vị.
Anh ta từng xem một vài quyển sách, trong đó có viết, nếu như một cô gái liên tục vén tóc trước mặt một chàng trai, như vậy có nghĩ là cô gái đó thích chàng trai này.
Mặc dù trước mắt Khương Tử Nhiếp vẫn chưa liên tục vén tóc nhưng hình như tình hình có thể sẽ phát triển theo hướng đó.
“Tiêu rồi tiêu rồi, sức hấp dẫn của anh Đại Vĩ lớn quá.
Cô nàng xinh đẹp này có lẽ cũng thích anh Đại Vĩ!”
Vương Đại Trụ thật ghen tị với Triệu Đại Vĩ, sau lại lo lắng Triệu Đại Vĩ một chân đạp hai thuyền sẽ bị phát hiện.
Triệu Đại Vĩ thản nhiên đáp lại: “Không cần phải xin lỗi, chuyện đâu có liên quan đến cô.
Hơn nữa, xem như Đường Nghệ Thiên có làm loạn thì tôi cũng chả sợ đâu.”
Khương Tử Nhiếp thấy Triệu Đại Vĩ đã mở miệng trò chuyện, cô ta cũng thuận miệng hỏi: “Cô gái vừa nãy không phải là bạn gái của anh sao? Cô ấy đẹp thật, với lại thân phận địa vị e là cũng không thấp đâu nhỉ?”
“Không phải bạn gái tôi, tôi cũng không có bạn gái.
Còn về thân phận của cô ấy, tôi chưa từng hỏi đến.
Với lại, tôi và người khác kết bạn trước giờ không hỏi thân phận.”
Triệu Đại Vĩ trả lời ngắn gọn càng khiến Khương Tử Nhiếp cảm thấy Triệu Đại Vĩ vô cùng thần bí.
Tiếp đó, hai người vẫn câu được câu mất nói chuyện với nhau.
Đại khái vào khoảng năm giờ chiều, Khương Tử Nhiếp biểu lộ cô ta muốn về.
“Bye bye!”
Khương Tử Nhiếp chủ động đến trước mặt Triệu Đại Vĩ, vẫy tay tạm biệt anh.
Triệu Đại Vĩ cũng vẫy tay đáp lại, không có hành động nào khác.
Đưa mắt nhìn theo Khương Tử Nhiếp rời đi, Triệu Đại Vĩ nói với Vương Đại Trụ: “Đại Trụ, đợi chút nữa tự anh về đi.
Tôi có chút chuyện cần phải xử lý.”
“Đừng nói anh định đuổi theo cô gái kia à nha?”
“Anh suy