Trong đầu Hàn Vũ Chân hiện lên hình ảnh con trai mình không có tiền đi học, lại hiện lên hình ảnh người chồng Phùng Văn Hải luôn quan tâm cô.
Trong khoảnh khắc cô ta cảm thấy bản thân như đang ở địa ngục.
Rõ ràng là trong lòng vô cùng chống cự nhưng thân thể lại không thể nào nhúc nhích.
“Lẽ nào mình…” Hàn Vũ Chân khó có thể tưởng tượng nổi, bản thân sẽ biến thành loại phụ nữ như vậy.
“Có người ở nhà không?”
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên khiến suy nghĩ của Hàn Vũ Chân rối loạn, đồng thời cũng khiến Lục Viễn Dương kinh sợ đến mức thiếu chút nữa đã té lộn mèo.
Sắc mặc Lục Viễn Dương vô cùng khó coi, đồng thời cũng khẩn trương đến cực độ.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, buông Hàn Vũ Chân ra, hung tợn nhìn thoáng qua Hàn Vũ Chân nói: “Hôm nay tha cho cô, nhưng mà trước tối mai cô phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Lục Viễn Dương xoay người mở cửa, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy người quấy rối ông ta là một thằng nhóc vẫn còn rất trẻ tuổi, hơn nữa lại vô cùng anh tuấn, điều này khiến ông ta càng thêm khó chịu.
Ông ta không định rời đi nữa, ngược lại làm ra vẻ mình là chủ nhà này, quan sát từ trên xuống dưới Triệu Đại Vĩ một vòng rồi nói: “Mày là ai? Tới đây có chuyện gì?”
Triệu Đại Vĩ cong môi mỉm cười.
Lục Viễn Dương cảm thấy Triệu Đại Vĩ có hơi khó hiểu.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đây là Phùng gia thuộc đội xây dựng phải không? Tôi muốn đến hỏi một chút xem các người có tiếp nhận công trình hay không.”
Lục Viễn Dương nghe xong thì cả người bốc lửa, ông ta đóng cửa cái rầm rồi nói: “Không nhận!”
“Ông là ai?”
Triệu Đại Vĩ giơ tay chặn cửa đang đóng lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Ông họ Phùng sao?”
Trong cuống họng của Lục Viễn Dương nghẹn ứ nửa ngày, không biết trả lời thế nào.
Lúc này, Hàn Vũ Chân đã sửa sang quần áo xong xuôi, điều chỉnh tâm tình rồi đi tới: “Cậu vừa mới hỏi là có nhận công trình hay không sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Đại Vĩ gật đầu.
Hàn Vũ Chân không biết mình phải dùng biểu tình gì để đối mặt với những lời của Triệu Đại Vĩ.
Hiện tại, thật sự cô ta rất cần một công trình!
Mà Triệu Đại Vĩ lại tìm tới tận nhà, ngỏ ý muốn cho cô ta một công trình!
Hàn Vũ Chân vô cùng kích động nói: “Chỗ này của tôi có nhận công trình.
Ông chủ, xin hỏi tên của cậu là gì? Muốn tôi làm công trình gì?”
Lục Viễn Dương ở bên cạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng nhìn càng cảm thấy Triệu Đại Vĩ khó ưa.
Triệu Đại Vĩ trả lời: “Tôi là Triệu Đại Vĩ, tôi muốn mời các người xây cho tôi một căn nhà ở.”
“Nhà ở…” Hàn Vũ Chân có chút mất mác.
Nếu như chỉ xây nhà ở thì quả thật là không có nhiều lợi nhuận.
Cũng đã lâu rồi cô ta không nhận công trình cỡ nhỏ như thế này.
“Ha ha ha ha!” Lục Viễn Dương cảm thấy rất thoải mái, bèn đẩy Triệu Đại Vĩ một cái: “Cút đi, mày cho rằng đây là chỗ nào? Xây nhà cho chính mình mà cũng đến tìm tụi tao sao? Tao nói cho mày biết, chỗ của tao không phải công trình trăm vạn thì sẽ không làm.”
Hàn Vũ Chân cũng không phản bác lời Lục Viễn Dương nói.
Bởi vì nếu không có công trình trăm vạn thì giá trị không lớn, cũng sẽ không thay đổi được gì đối với tình cảnh hiện tại của gia đình cô ta.
“Hơn trăm vạn là sẽ làm sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Đúng!” Lúc này người trả lời là Hàn Vũ Chân.
“Vậy chắc các người vẫn chưa nhận ra tôi, bởi vì tôi muốn xây một căn biệt thự, dự tính là hơn trăm vạn!”
Vù vù!
Lục Viễn Dương trực tiếp đen mặt.
Ông ta lại nhìn Triệu Đại Vĩ từ trên xuống dưới: “Mày kiếm hơn trăm vạn ở đâu ra? Nếu như thật sự có hơn trăm vạn, mày sẽ mặc loại quần áo này chắc?”
Ông ta nhìn thấy quần áo trên người Triệu Đại Vĩ không có một món nào vượt quá hai trăm đồng.
“Với lại…” Lục Viễn Dương nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nói: “Chiếc moto ba bánh kia là của mày hả?”
“Đúng vậy.” Triệu Đại Vĩ làm bộ đơn thuần hỏi: “Làm sao?”
“Hừ! Ngay cả xe sang mày cũng không mua nổi, vậy mà còn dám ở chỗ này nói phét!” Lục Viễn Dương càng đắc ý hơn: “Lần sau trước khi khoe khoang thì nhớ đi mua xe trước, ngay cả xe Ngũ Lăng Hồng Quang cũng tốt hơn xe mày.”
Triệu Đại Vĩ suy nghĩ một lát, lặng lẽ mở tin nhắn do ngân hàng gửi tới đưa đến trước mặt Lục Viễn Dương: “Bây giờ có thể ngậm miệng được chưa?”
Lục Viễn Dương nhìn thấy số dư hơn trăm vạn trong tin nhắn, sắc mặt không khác bị táo bón là mấy.
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Hàn Vũ Chân: “Nếu tôi đoán không sai, người này không phải là chồng của chị đúng chứ? Có thể làm chủ chị sao?”
Hàn Vũ Chân hoàn toàn tin tưởng Triệu Đại Vĩ thực sự là mang theo thành ý đến đây để mời cô ta thầu công trình, vì thế thái độ đối với Triệu Đại Vĩ cũng cứng rắn hơn một chút: “Ông ta không phải chồng tôi,