Lương Thu Tĩnh cũng đã từng ăn rất nhiều cá, ở khách sạn rồi cả ở nhà.
Nhưng dù sao cũng không ngon bằng cá do Triệu Đại Vĩ chế biến, hơn nữa dường như cũng không chỉ vì nguyên nhân tay nghề nấu nướng.
Quan trọng hơn là hương vị của chính con cá, thực sự là rất tinh tế, thịt cá tươi mới, quả thực không thể so sánh với cá bình thường.
Triệu Tam Đức cười nói: “Tôi không lừa các người đúng chứ?”
Nói xong, người này còn không dừng lại, ông ta lại gắp một miếng cá lên, đưa đến bên miệng của mình.
Dư vị lưu lại đậm đà vô cùng!
Triệu Đại Vĩ nói: “Chú Tam Đức, chuyện này chú báo cáo rất đúng lúc, không biết chuyện cá con chú có thể xử lý hay không?”
“Đang xử lý rồi, hôm nay nhóm cá con đầu tiên của chúng ta đã có thể được đưa xuống nước.”
“Mặt khác, tôi đã mua rất nhiều lưới đánh cá, còn lấy một số tre trúc trở về, chuẩn bị ngăn ra một phần ở phía đông của hồ cá để tạo thành một cái ao nhỏ, tập trung nuôi cá ở bên trong.”
“Nhưng mà Đại Vĩ à, tiền thì…”
Khẳng định là Triệu Tam Đức sẽ không trả tiền cho những thứ này.
“Chú gửi hoá đơn đi, tôi sẽ chuyển tiền cho chú.”
“Tôi đã viết xong rồi, cậu hãy xem một chút.” Triệu Tam Đức đã ghi lại giá cả của những thứ mà ông ta mua trên một tờ giấy.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy mua cá con tốn hết ba vạn năm ngàn, lưới cá và tre trúc cộng lại cũng mất vài ngàn, tổng cộng là gần bốn vạn.
“Tôi chuyển cho chú.”
Triệu Đại Vĩ cũng biết giá thị trường, cảm thấy không có vấn đề gì, Triệu Đại Vĩ lập tức chuyển tiền cho Triệu Tam Đức.
Mặt khác, anh trả thêm cho ông ta một khoản tiền hoạt động, có thể tự do chi tiêu, miễn cho số tiền nhỏ mà cũng phải báo lại với anh.
“Đại Vĩ, đại khí!”
So với rất nhiều người keo kiệt rít rắm mà nói, về cơ bản Triệu Đại Vĩ sẽ không để những người làm việc cho mình phải lo lắng, tránh cho trong lòng bọn họ trở nên nguội lạnh.
Quả thật, Triệu Tam Đức cũng vì hành động của Triệu Đại Vĩ mà tích cực hơn rất nhiều.
Lạch cạch!
Một bàn thức ăn lớn, đám người Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm bắt đầu càn quét những đĩa thức ăn.
Thậm chí ngay cả canh cá đều được uống không thừa giọt nào!
Ăn xong.
Triệu Đại Vĩ tỏ ý muốn bắt mấy con cá ở trong hồ, anh muốn đưa tới khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Dùng lưới đánh cá?” Triệu Tam Đức nghĩ đây là phương pháp nhanh nhất.
“Không cần, câu cá là được.
Triệu Đại Vĩ cầm một cái cần câu, đào mấy con giun ở dưới đất, sau đó trực tiếp câu cá trong hồ.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: “Như vậy lâu lắm.”
Vừa dứt lời, cần câu của Triệu Đại Vĩ bắt đầu rung lên.
“Lên đây cho tao!”
Triệu Đại Vĩ nhấc cần câu lên, chỉ thấy một con cá trắm cỏ nặng khoảng ba cân bị anh dùng cần trực tiếp kéo lên bờ.
Triệu Tam Đức nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ăn may, nhất định là do ăn may.” Triệu Tam Đức nói.
Thế nhưng tiếp theo, rất nhanh Triệu Đại Vĩ đã câu được mấy con cá lớn.
Như vậy cũng không thể dùng hai chữ ăn may là có thể giải thích được.
Triệu Tam Đức không nhịn được hỏi: “Cậu là thần tiên sao? Nhanh như vậy đã câu được năm con cá lớn!”
“May mắn mà thôi!” Triệu Đại Vĩ lại còn nói như thế.
Trong khoảnh khắc đó Triệu Tam Đức nghĩ chỉ số IQ của mình đã bị Triệu Đại Vĩ đè xuống đất mà cọ xát.
Thế nhưng sau đó ngẫm lại, tuy rằng hai chữ may mắn nghe rất vô lý nhưng cũng đó là cách giải thích tốt nhất trong tình huống này.
Triệu Đại Vĩ khẽ cười.
Thực ra anh chỉ có giác quan nhạy cảm mà thôi, anh đã sớm cảm nhận được ở nơi đó có cá rồi.
Tiện thể, anh làm cho giun đất dính chút linh vũ ở bên trên, khiến giun đất trở nên vô cùng hấp dẫn đối với con cá.
Triệu Đại Vĩ mang theo năm con cá đựng trong một cái thùng, lái chiếc xe ba bánh đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Triệu tổng!”
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đích thân đến đưa cá, trong lòng đám nhân viên vô cùng kích động.
Ở bên cạnh có một nhân viên mới tới, người này có hơi kinh ngạc nói: “Anh ta chỉ là một người bán cá, vì sao mọi người lại nhiệt tình như vậy? Lẽ nào sau lưng anh ta có người?”
Nhân viên kỳ cựu ở bên cạnh thiếu chút nữa đã chết cười.
“Sau lưng anh ấy không có người, anh ấy chính là người ở sau lưng!”
Nhân viên kỳ cựu nói: “Đồ ngốc, đó là ông chủ của khách sạn chúng ta, hơn nữa còn là ông chủ lớn! Còn lớn hơn so với Lâm Tổng!”
Nhân viên mới trợn mắt há mồm!
Triệu Đại Vĩ cầm cái thùng lớn đựng cá đi vào nhà bếp nói: “Lão Tôn, ông tới xem một chút xem có thể chế biến mấy con cá này không?”
Tôn đầu bếp đã từng được Triệu Đại Vĩ “truyền thụ