Vào một ngày mùa hè yên ả, khi mặt trời chiếu những tia sáng mãnh liệt xuống mặt đất.
Phạm Văn Phong cúi đầu nhàm chán tựa vào cửa phòng khám bệnh nhà mình, cắn hạt dưa nhìn người dân trong thôn qua lại.
Chỗ vùng núi hẻo lánh này khá vắng vẻ, dân số không nhiều, chỉ khoảng chừng trăm gia đình.
Bởi vì mỏ quặng bị sạt lở mà thanh niên trai tráng trong thôn đều đã qua đời, khiến cho đại đa số phụ nữ trong thôn đều trở thành quả phụ.
Nơi này là thôn Quả Phụ nổi danh gần xa.
Một thiếu phụ trẻ tuổi đi qua trước mắt anh.
Người thiếu phụ này tên là Vương Diễm, chồng cũng bị đè chết trong sự cố mỏ quặng kia, để lại một đứa con còn đang học tiểu học, mặc dù năm nay ả đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn da thịt mịn màng và gương mặt xinh đẹp kia thì hoàn toàn không ai nhận ra là ả đã hơn ba mươi tuổi cả.
Vương Diễm cũng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Phạm Văn Phong, nhẹ nhàng nhìn anh một cái.
"Thằng nhóc kia, cháu nhìn gì vậy?"
Phạm Văn Phong cũng không để ý, ánh mắt vẫn không chút kiêng kỵ nào mà nhìn chằm chằm vào thân thể mê người của Vương Diễm.
"Không nhìn gì cả, sao vậy, thím Vương, thím đi đón con sao?"
Vương Diễm không trả lời Phạm Văn Phong, cái mông tròn trịa cong lên, lắc lắc rời đi.
Phạm Văn phong cũng không để ý, tiếp tục nhìn những người phụ nữ trong thôn đi lại trước cổng.
Mặt trời ngả về phía Tây, người đi lại qua cổng ít dần, Phạm Văn Phong đứng ở cổng nhìn chằm chằm một lúc, nhìn thấy không còn cảnh đẹp nào để ngắm nữa nên trở về phòng khám bệnh.
Phòng khám bệnh này là do bố của Phạm Văn phong giao cho anh trước khi qua đời, phòng khám bệnh không lớn, phía trước có quầy dùng để xem bệnh, đằng sau là một cái giường nhỏ để tiêm, truyền dịch, ở giữa đặt một tủ thuốc cao hai mét để ngăn cách.
Phạm Văn Phong ngồi dựa vào sau quầy, rút từ trong ngăn kéo ra một quyển truyện cũ, lật qua lật lại một cách nhàm chán, bình thường lúc không có bệnh nhân, anh thường xem mấy quyển tiểu thuyết trong ngăn kéo kia để giết thời gian.
Còn chưa lật được vài trang, một tiếng “cọt kẹt” vang lên, cửa phòng khám bệnh bị đẩy ra.
Nghe được tiếng vang, Phạm Văn Phong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng tinh tế thon thả vừa đến đứng ở cửa phòng khám bệnh, đó là Lý Ngọc Mai - vợ của Trương Hổ, người bạn thân từ nhỏ của anh.
Lý Ngọc Mai trông rất xinh đẹp, khuôn mặt như trứng ngỗng đỏ hồng, da thịt trắng nõn như ngọc, vòng eo thon thả, dáng người quyến rũ, được người trong thôn nhất trí cho rằng là hoa khôi xinh đẹp nhất trong mấy thôn quanh đây.
Lúc trước, khi Trương Hổ cưới được cô ta khiến không ít người trong thôn vô cùng hâm mộ, Phạm Văn Phong cũng là một trong số đó.
Đáng tiếc Hổ Tử cũng qua đời trong sự cố mỏ quặng đó.
Phạm Văn Phong thấy người đến là Lý Ngọc Mai thì vội vàng đi từ trong quầy ra, mời Lý Ngọc Mai vào phòng, kéo bàn tay nhỏ của cô ta một cách gần gũi.
"Ôi chao, là chị dâu Ngọc Mai à, đến đây, đến đây, mau vào đi, có chuyện gì thế, chị không thoải mái ở đâu sao?"
Bình thường Phạm Văn Phong vẫn rất quan tâm Lý Ngọc Mai, từ khi Trương Hổ bỏ mình trong sự cố mỏ quặng, để lại một mình cô ta cùng một đứa con nhỏ suốt ngày gào thét đòi ăn, không ít lần Phạm Văn Phong đã giúp đỡ cho mẹ con hai người về mặt kinh tế.
"À, em...!em..." Lý Ngọc Mai bị Phạm Văn Phong kéo tay thì có chút xấu hổ, nhẹ nhàng rút tay ra, cúi đầu, vẻ mặt có chút e dè, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên.
Phạm Văn Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lý Ngọc Mai, tưởng rằng cuộc sống của cô ta gặp khó khăn, muốn mượn tiền nhưng lại không biết nên mở miệng sao cho phải, anh nghiêm túc nói.
"Ngọc Mai, có khó khăn gì thì cứ nói ra, chỉ cần anh có thể giúp được thì em cứ việc nói, khi Hổ Tử còn sống, cậu ấy chính là anh em của anh, bây giờ cậu ấy không còn, chăm sóc mẹ con hai người cho thật tốt chính là trách nhiệm của anh."
Lý Ngọc Mai nhìn Phạm Văn Phong nghiêm túc nói thì thoáng cảm động, mím môi im lặng một hồi lâu mới khẽ nói.
"Anh Văn Phong, là… em không có… không có sữa."
Mặc dù Lý Ngọc Mai mở miệng nhưng giọng của cô ta lại quá nhỏ, Phạm Văn Phong không nghe rõ, dứt khoát ngồi xuống bên người Lý Ngọc Mai xích lại gần, đầu cũng ghé vào bên miệng cô ta.
"Cái gì? Em nói to lên một chút, anh không nghe rõ."
Nhìn Phạm Văn Phong lại gần mình, cảm nhận được