Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Phạm Văn Phong quay người đi xuống lầu, đi ra sân sau thì thấy ông Phó đã rời đi từ lúc nào rồi.
Ngồi lên xe ba gác, anh vừa định rời đi, nhưng không ngờ có người ở bếp sau đột nhiên chạy ra hét lớn: "Anh Phạm, anh khoan hãy đi!"
Phạm Văn Phong phanh lại, quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bà chủ Mạc gọi điện thoại cho anh không được nên kêu tôi đi tìm anh.
May mà anh còn chưa đi!" Đầu bếp kia nói.
“Sao có thể như vậy chứ?” Phạm Văn Phong lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện không có tín hiệu, chắc là do nợ tiền điện thoại rồi.
"Bà chủ Mạc tìm tôi có chuyện gì?"
“Cô ấy không nói, anh có thể tự hỏi qua điện thoại!” Đầu bếp đưa điện thoại.
Phạm Văn Phong cầm nó lên và bấm số của Mạc Kiều Lan.
Chuông vừa đổ đã được kết nối.
"Alo?"
Giọng nói bên kia rất yếu ớt, Phạm Văn Phong nghe vậy thì sửng sốt, lập tức hỏi: "Bà chủ Mạc, chị bị sao vậy, chị bị bệnh sao?"
"Bụng tôi đau quá.
Vừa rồi tôi mới làm kiểm tra ở bệnh viện, quả đúng như lời cậu nói." Giọng Mạc Kiều Lan yếu ớt, xem ra bây giờ cô rất khó chịu.
"Ừm, chị ở đâu? Tôi sẽ tới ngay lập tức!"
Phạm Văn Phong vẫn nhớ kỹ chuyện một con gà rừng đưa thêm năm mươi nhân dân tệ, gật đầu không do dự.
"Tôi đang ở bệnh viện Trung ương, phòng bệnh của khoa phụ sản, 305."
Cúp máy, Phạm Văn Phong ném điện thoại cho đầu bếp, ngay lập tức vặn ga, phóng một cái thật nhanh lao đi!
Lúc đầu vốn dĩ muốn chạy nhanh đến bệnh viện, nhưng khi anh vừa ra khỏi sân và đi trên đường thì có một chiếc ô tô màu đen lao ra chặn đường anh!
Phạm Văn Phong vội phanh gấp, suýt tông vào xe của đối phương, vì thế nổi giận mà mắng: "Có biết lái xe không vậy hả?"
Cửa xe mở ra, ông Phó bước xuống xe nhếch mép cười, theo sau là bốn thanh niên vẻ mặt khinh thường, chậm rãi đi tới.
Đến lúc này, Phạm Văn Phong mới hiểu rằng đó không phải là một tai nạn, mà là thằng cha già mập này muốn trả thù mình!
Nhìn thấy những thanh niên đầu tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ, mặc trên người đủ loại quần áo sặc sỡ, anh không nhịn được nở nụ cười nói: "Như thế nào? Tìm mấy người như vậy đến để đối phó tôi sao?"
"Thằng nhóc, hôm nay tao mà không được bồi thường thiệt hại thì mày đừng hòng trở về nhà!"
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Phạm Văn Phong, ông Phó tức giận nói.
Mấy tên thanh niên cũng có chút kinh ngạc, lần lượt chỉ vào anh: "Mày từ đâu tới, dám nói chuyện với ông Phó như vậy, bộ chán sống rồi hả?"
Vẻ mặt Phạm Văn Phong trở nên lạnh lùng: "Bạn tôi hiện tại đang có việc gấp, những người thức thời thì mau tránh ra một bên, nếu không các người sẽ phải hối hận đấy!"
“Người hối hận là mày đó, cho nó biết người nào không nên đụng vào đi!” Ông Phó hét lên một tiếng rồi lui về phía sau bốn người thanh niên.
Bốn người đó do ông ta dùng tiền thuê đến, đương nhiên không thể lùi về sau cùng ông ta, hô một tiếng rồi xông tới!
Phạm Văn Phong chế giễu, mấy tên này có dáng vẻ gầy gò, tay mỏng chân gầy lại dám ra mặt làm côn đồ, thật sự quá không biết tự lượng sức mình.
Loại người này chỉ khiến người ta khiếp sợ vì số lượng đông chứ chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ biết gào thét trước mặt Phạm Văn Phong rồi ngã xuống đất.
“Mới thế này đã chịu không nổi rồi hả?” Phạm Văn Phong sửng sốt, vừa rồi sợ mình đánh quá mạnh nên chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng trong một giây vẫn đánh được bốn người bọn họ!
Quay đầu nhìn về phía ông Phó, thằng cha mập mạp ngu ngốc kia đứng đó trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng tìm được vài người là có thể xử lý được Phạm Văn Phong rồi, khiến anh ta biết thân biết phận để dễ sai dễ bảo một chút, nhưng không ngờ tên nhóc này lại lợi hại đến như vậy!
Nhìn thấy anh đi về phía mình, ông Phó vội xua tay: "Hiểu lầm thôi, hiểu lầm mà thôi, tôi không biết cậu em đây lại biết đánh nhau như thế này!"
“Mẹ nó, đừng nói nhảm!” Phạm Văn Phong tiến lên, một tay túm lấy cổ ông ta, trực tiếp nhấc bổng tên mập hơn một trăm ký lên: “Còn dám làm phiền tôi không?
"Không… không dám nữa!"
Ông Phó không thở được, chỉ nói được vài từ đứt quãng.
“Tiền thuốc men của mấy người này ông phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?” Phạm Văn Phong tiếp tục hỏi.
Ông Phó cảm thấy mình sắp bị bóp cổ mà chết rồi, không thể nói được lời nào, chỉ biết liều mạng gật đầu.
Thấy vậy, Phạm Văn Phong buông tay và ném ông ta sang một bên.
Không khí trong lành tràn lại vào phổi, ông Phó như được sống lại lần nữa, lập tức thở hổn hển.
Từ ánh mắt của ông ta thì đã biết thằng cha mập mạp này thật sự sợ hãi rồi, xong chuyện, Phạm Văn Phong không quan tâm gì nữa, khởi động xe ba gác chạy bằng điện rời đi.
Rất nhiều người vây xung quanh xem, sau khi thấy anh rời đi, không ít người kinh ngạc, không biết thanh niên kia từ đâu tới mà lại lợi hại như vậy!
Ông Phó sắc mặt đờ đẫn, chật vật nhìn bốn tên côn đồ: "Thứ mất mặt đáng xấu hổ, nhanh theo tao về!"
Lúc này Phạm Văn Phong đã đến bệnh viện Trung Ương, dừng xe lại, nhanh chóng chạy đến khoa