Thấy hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng Mạc Kiều Lan bất lực, đành phải khuyên giải nói: "Dừng lại! Hai người đừng cãi nhau nữa!"
Sao cô có thể không hiểu rõ em họ của mình chứ? Cô nhóc này từ nhỏ đã quen được nuông chiều, ngang ngược quen rồi, hôm nay trong chuyện này có lẽ Phạm Văn Phong có chút sai, nhưng nhất định cũng là do nó gây ra.
Vừa mới nói xong, xe cứu viện chạy tới, thấy xe đã bị đốt thành một đám lửa, lái xe xuống hỏi: "Xin hỏi ai là chủ xe?"
"Là tôi.
"
"Thưa cô, xe của cô đã bị đốt thành thế này, cô còn muốn kéo về không?" Tài xế kia hỏi.
"Đương nhiên, xe này có bảo hiểm đấy! Với lại tôi còn là khách quý của cửa hàng các người!"
Trần Vũ Hà nói một câu, lấy một cái thẻ từ trong túi trên người ra, đưa tới!
Tên lái xe kia nhìn thoáng qua, lập tức cung kính, bởi vì số lượng tấm thẻ kia không nhiều, ở nơi như thị trấn này chỉ phát ra mười cái mà thôi!
Người có thể có được loại thẻ này không phú thì quý, cho nên thái độ của anh ta lập tức thay đổi, cười cười nói: "Đã như vậy, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi, sau khi có kết quả xử lý chúng tôi sẽ gọi điện cho cô!"
"Được rồi! Tranh thủ thời gian xử lý đi.
"
Trần Vũ Hà nói một câu, đi về phía xe Mạc Kiều Lan: "Chị, chúng ta đi thôi?"
Toàn bộ quá trình cô ta cũng không thèm nhìn Phạm Văn Phong một cái, rõ ràng còn ghi hận chuyện vừa rồi.
"Em lên xe trước chờ chị!"
Mạc Kiều Lan nói với cô ta một câu, quay đầu nhìn về phía Phạm Văn Phong: "Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, tính tình em họ của tôi không được tốt, cậu đừng ngạc nhiên.
"
"Không sao, tôi không để bụng đâu.
" Phạm Văn Phong cười nói.
Mạc Kiều Lan gật đầu: "Đúng rồi, cậu đang muốn vào thị trấn sao? Muốn ngồi chung xe với tôi luôn hay không?"
"Bỏ đi, tôi muốn mua không ít thứ, với lại không thể vứt xe ba gác ở nơi này.
" Mặc dù Phạm Văn Phong cũng có suy nghĩ đó nhưng lại không nỡ ném con xe ba gác bảo bối của mình.
"Ồ? Đang chuẩn bị cho chuyện chăn nuôi sao?" Mạc Kiều Lan hỏi.
"Đúng vậy, không đến mấy ngày nữa đã có thể giải quyết rồi, đến lúc đó chị có thể tới thăm.
" Phạm Văn Phong nói.
Mạc Kiều Lan có chút bất ngờ, không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy, thế là gật đầu: "Tốt lắm, vậy đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại, bây giờ tôi phải đưa em họ trở về, người trong nhà hẳn là đang chờ đến sốt ruột.
"
"Được, lái xe chậm một chút.
" Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Đưa mắt nhìn Mạc Kiều Lan lái xe rời đi, anh lên xe ba gác, cũng đi về phía thị trấn.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Phạm Văn Phong mới lôi được một đống hàng hóa lớn từ thị trấn về nhà, mặc dù trong tay có ít tiền nhưng anh không nỡ phung phí vung tay quá trán, nên không thuê xe mà dùng xe ba gác kéo về.
Có không ít phụ nữ sau khi ăn cơm tối xong thì hóng mát ngay dưới cây liễu lớn đầu thôn, chợt thấy phía xa xa có một đống đồ vật như một tòa núi nhỏ từ trên đường lớn đi tới, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.
Chờ đến gần đó, mọi người mới nhìn ra đó là Phạm Văn Phong cùng xe ba gác của anh, bởi vì trên xe để quá nhiều đồ vật lại xếp quá cao nên đứng xa xa nhìn như một cái núi nhỏ.
Phạm Văn Phong đã thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, kéo quá nhiều đồ, mới đi được hơn nửa đường thì xe hết điện, quãng đường còn lại đều phải tự đẩy xe trở về!
Đám người nhìn anh biến thành thế này, Vương Diễm là người đầu tiên cười nói: "Ai da, Phạm Văn Phong cháu đây làm gì thế, chuyển hàng hóa của cả thị trấn về đây sao?"
"Cũng không kém bao nhiêu đâu, cháu mua cả ngày đấy!" Phạm Văn Phong dừng bước, chuẩn bị nghỉ chân một chút.
Hôm nay Vương Diễm không mặc nhiều, chỉ mặc một cái quần đùi và một cái áo mỏng, bởi vì mặt trời đã gần khuất sau núi nên ánh nắng không gay gắt, khiến da thịt trắng sáng của ả vô cùng dễ thấy.
"Thằng nhóc cháu được đấy, nói thuê cái sân kia liền thuê ngay, hôm nay còn tìm người sửa sang lại, cháu thật sự muốn chăn nuôi sao?" Vương Diễm hỏi.
Hôm nay Lý Thi Vân tìm mấy người làm việc, trong đó có cả ả nữa, lúc làm việc mọi người mới từ trong miệng trưởng thôn biết việc này là do Phạm Văn Phong làm.
"Đương nhiên, không phải vậy thì cháu thuê nó làm gì?" Phạm Văn Phong lau mồ hôi, ánh mắt ngắm tới ngắm lui ở đùi ả.
Đầu thôn không chỉ có một mình Vương Diễm ngồi, nhưng miệng ả là nhanh nhất, lúc này hỏi tiếp: "Bây giờ sắp trở thành ông chủ lớn rồi, cháu có cần mướn người