Hai người vừa bước lên tầng vừa hàn huyên đôi câu về tình hình dạo gần đây, dáng vẻ vừa nói vừa cười khiến cho tất cả những người đang chứng kiến đều kinh ngạc không thốt lên lời!
Bởi vì từ trước cho tới nay, bọn họ chưa từng thấy Mạc Kiều Lan cười.
Một số người quen biết Phạm Văn Phong cũng vô cùng tò mò, tên quê mùa này rốt cuộc đã làm cách nào khiến cho bà chủ Mạc cười tươi đến vậy?
Phạm Văn Phong tất nhiên không biết được những ý nghĩ này, đi vào phòng làm việc của Mạc Kiều Lan, anh ngồi xuống ghế, nói: "Ông cụ gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Ừm, nhờ phúc của cậu, sức khỏe của ông cụ dạo gần đây càng ngày càng tốt, còn ra ngoài tập thể dục buổi sáng nữa.
" Mạc Kiều Lan cười nói.
"Vậy là tốt rồi, sức khỏe của ông cụ ổn định, con cháu cũng bớt lo lắng hơn!" Phạm Văn Phong gật đầu.
Mạc Kiều Lan nhìn anh một cái, do dự một hồi mới lên tiếng: "À đúng rồi, Lam Phỉ đã từ chức rồi.
"
"Ồ?"
Phạm Văn Phong sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra chuyện cô đang nói tới là chuyện mà Trần Vũ Hà đã đề cập lúc trước, cười cười: "Khả năng là cô ấy đang bận chuẩn bị lễ đính hôn nên mới không có thời gian đi làm.
"
"Ừm, có lẽ là như vậy, tôi cũng không hỏi nhiều.
" Mạc Kiều Lan gật đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau, nói xong chuyện này, không khí bỗng rơi vào trầm mặc vì không biết nên nói chuyện gì tiếp theo.
Phạm Văn Phong thầm nhủ trong lòng, không thể tiếp tục thế này được, hiếm lắm mới có cơ hội ở riêng với mỹ nữ, làm sao có thể im lặng?
Nhưng lúc này đầu anh hoàn toàn trống rỗng, anh cố gắng hết sức tìm một chủ đề chung nào đó để nói nhưng không được!
Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Mạc Kiều Lan vẫn là người lên tiếng trước: "Phạm Văn Phong, với năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể tới thị trấn để phát triển, không nhất thiết phải ở lại trong thôn nhỏ hẹp này.
"
"Tới thị trấn?" Phạm Văn Phong sửng sốt.
"Đúng vậy, nếu cậu đến nơi này thì khoảng cách giữa hai ta có thể gần hơn một chút.
" Mạc Kiều Lan cúi đầu nói.
Phạm Văn Phong khẽ rung động, dáng vẻ thẹn thùng của cô đã cho thấy rõ lời vừa rồi là có ý gì, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói thì chuông điện thoại của Mạc Kiều Lan đã vang lên.
"Có chuyện gì vậy?" Sau khi điện thoại được kết nối, Mạc Kiều Lan hít sâu một hơi rồi bình tĩnh mở miệng.
Không biết đầu bên kia đã nói gì, sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổi: "Trước khi kết thúc thời hạn, tôi sẽ không thay đổi ý định!"
Đầu bên kia điện thoại nói thêm gì đó, sắc mặt Mạc Kiều Lan lập tức đổi từ tươi sáng sang âm u tối đen, cô lạnh giọng: "Tôi sẽ tuân thủ cam kết giữa đôi bên, hy vọng anh cũng vậy, nếu như đến hết thời gian mà tôi vẫn không làm được chuyện đã cam kết, tôi sẽ chấp nhận thua cuộc!"
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại!
Phạm Văn Phong tò mò nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, một chút chuyện riêng thôi.
" Mạc Kiều Lan cố nặn ra vẻ tươi cười, từ tốn nói.
Phạm Văn Phong biết cô không muốn nói, nhưng vẫn gặng hỏi thêm lần nữa, đúng lúc này bỗng có người gõ cửa, cửa mở ra, một nhân viên dưới nhà bếp đi vào báo cáo tình hình: "Bà chủ, đã cân xong rồi, dựa theo giá mua, chúng ta phải trả ngài Phạm 950 tệ.
"
"Tôi biết rồi, cậu lui ra trước đi.
" Mạc Kiều Lan gật đầu.
Sau khi người rời đi, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, chuyển cho Phạm Văn Phong 1000 tệ.
Phạm Văn Phong nhìn thấy số tiền được chuyển vào tài khoản, hơi sửng sốt, cười khổ nói: "Chị chuyển cho tôi nhiều vậy làm gì? Số nấm đó tôi chỉ mua mất hơn 700 tệ, chị còn chuyển thừa cho tôi nữa! "
"Cứ nhận đi, năng lực tôi có hạn, cũng chỉ có thể giúp cậu tới vậy thôi.
" Mạc Kiều Lan bình tĩnh nói, cũng không còn nét tươi cười, chân mày hơi nhíu lại, như có rất nhiều tâm sự.
Phạm Văn Phong thấy vậy thì có chút đau lòng, nhưng anh biết người ta xuất thân giàu có, một bác sĩ nhỏ như anh, e là cũng không giúp được gì cho cô.
Trong khi anh còn đang mải suy nghĩ, Mạc Kiều Lan bỗng nhiên cười nói: "Tối nay cậu không bận gì chứ?"
"Hả?" Phạm Văn Phong có chút bất ngờ, sau đó lắc đầu: "Không bận.
"
"Vậy thì được, lần trước tôi nói muốn mời cậu ăn cơm, kết quả lại bị cậu giành trả tiền, hôm nay để tôi mời lại cậu!"
Phạm Văn Phong vừa nghe xong thì nhanh chóng gật đầu, không chút do dự: "Được.
"
Suy nghĩ một chút, anh nói tiếp: "À đúng rồi, chúng ta gọi cả Trần Vũ Hà tới đi!"
Mạc Kiều Lan ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Cũng được, có em ấy tới thì không khí