Đón làn gió nhẹ vào lúc sáng sớm, Phạm Văn Phong cưỡi xe ba bánh chạy trên quốc lộ, ngay vào lúc mặt trời vừa vươn ra khỏi núi, anh đã về tới thôn.
Anh hít thở bầu không khí tươi mát trong thôn, tâm tình đã khá hơn rất nhiều.
Bây giờ anh chưa thể giải quyết được vấn đề của Mạc Kiều Lan, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có cách, cho nên anh phải sớm trở nên mạnh mẽ hơn, đây là vấn đề anh vẫn đắn đo trên đường về nhà.
Xuống xe vào cửa, Phạm Văn Phong nhớ lại tối hôm qua còn chưa cho đám động vật mình nuôi ăn nữa, anh vội vàng lấy chút ngô rồi chạy đến sân sau.
Vừa bước vào trại chăn nuôi thì anh đã thấy Vượng Tài ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm vào lồ ng sắt, nó không nhúc nhích mà tập trung tinh thần, cho dù anh bước vào cũng không quay đầu lại.
"Mày đang nhìn gì vậy?"
Phạm Văn Phong đến gần rồi hỏi một câu, kết quả nhìn thấy nước miếng của Vượng Tài đã sắp chảy thành thác nước, nhễu đọng thành một bãi trên mặt đất!
"Con mẹ nó, cái đồ ham ăn này!"
Phạm Văn Phong cười mắng một câu, sau đó quay đầu nhìn con thỏ trong lồ ng, anh lập tức trợn tròn cặp mắt!
Con thỏ hoang chiều hôm qua còn không xê xích với mèo nhà bao nhiêu, hiện tại đã to lên gấp mấy lần, mập y như một con heo con!
Thấy anh đến đây, con thỏ hoang liều mạng dùng móng vuốt cào cái lồ ng sắt, muốn chui ra bên ngoài, tất nhiên mục tiêu không phải là Phạm Văn Phong, mà là mớ ngô trong tay anh!
"Trong một đêm mà đã to như vậy, nhất định đói bụng lắm đúng không?"
Phạm Văn Phong kinh ngạc một lúc, sau đó vội vàng bỏ hạt ngô vào, kết quả chỉ trong nháy mắt, ngô đã bị con thỏ hoang này ăn sạch sẽ!
"Đừng hấp tấp, tao lập tức lấy thêm cho tụi mày!"
Lương thực không đáng bao nhiêu tiền, chỉ cần thỏ hoang có thể lớn nhanh, ăn nhiều một chút cũng không sao cả.
Nhưng trước khi trở về phòng lấy ngô, Phạm Văn Phong lại đi xem mấy con gà rừng, kết quả phát hiện chúng đã to lên không ít, hiện tại đã lớn tương đương với con gà trống của nhà ông lão Trương trong thôn rồi!
"Giỏi giỏi giỏi, tụi mày tranh thủ mà lớn nhanh đi, muốn ăn bao nhiêu thì tao cho bấy nhiêu!"
Phạm Văn Phong cực kỳ hưng phấn, Nguyên Linh đơn này thật sự rất hữu hiệu, xem ra kế tiếp phải luyện chế thêm một ít để đó mới được!
Sau khi trở lại sân trước, anh trực tiếp kéo nửa bao lương thực to lại đây, đổ đầy cả cái máng thức ăn của thỏ hoang và gà rừng.
Ngay trong lúc anh say mê ngắm nhìn đám động vật ăn điên cuồng, sân trước đột nhiên truyền đến tiếng hô của Lý Thi Vân: "Phạm Văn Phong có ở nhà không?"
"Có, lập tức tới ngay!"
Phạm Văn Phong đáp lại một câu, sau đó đứng dậy toan rời khỏi, nhưng trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn Vượng Tài một cái: "Thằng nhãi ranh, mày đàng hoàng một chút cho tao, đám gà rừng thỏ hoang này không phải cho mày ăn đâu, hiểu không?"
Vượng Tài lập tức cúi đầu xuống, hiển nhiên là cực kỳ mất mát, bởi vì nó còn nghĩ hôm nay sẽ có một bữa tiệc thỏ nướng vô cùng lớn nữa chứ.
Phạm Văn Phong đi tới sân trước, thấy Lý Thi Vân đang đứng ở cửa, vì thế cười hỏi: "Thôn trưởng đã đến rồi, vào nhà ngồi không?"
"Không phải anh đã quên hôm nay có chuyện gì đó chứ? Làm sao có thời gian ngồi nữa? Xe nguyên liệu mà người ta đưa đến phải đặt ở đâu đây?" Lý Thi Vân trừng mắt nhìn anh một cái rồi hỏi.
"Không quên không quên, tôi đã sớm tìm được chỗ để rồi, đi theo tôi!"
Phạm Văn Phong cười nói một câu rồi vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Hai người đi ở phía trước, một chiếc xe kéo đi theo phía sau, họ nhanh chóng đi tới đầu thôn.
Lúc này, những cây ngô trên mảnh đất của Phạm Văn Phong đã cao lên được khoảng một thước rưỡi, lá cây xanh biếc chậm rãi lay động trong gió, có vẻ sức sống bừng bừng.
Hai đầu bờ ruộng có một mảnh đất hoang cỏ mọc um tùm, Phạm Văn Phong chỉ vào nơi đó mà nói: "Để ở đây đi.
"
Lý Thi Vân không nói gì, nhưng một ông lão đang ngồi trên chiếc xe xanh đen đưa nguyên liệu tới lại nhảy xuống, ngạc nhiên hỏi: "Ở đây sao? Không phải cậu đang nói đùa đó chứ?"
"Ông lão Đỗ, làm sao vậy?" Lý Thi Vân hỏi.
"Nơi này không bằng phẳng, không có nơi trộn hay chứa nguyên liệu, hơn nữa các người tính trồng nấm trong sân cỏ à? Chỉ chuyện phòng sâu bọ thôi đã là vấn đề lớn rồi!" Ông lão Đỗ nói.
"Hả, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy!" Lý Thi Vân nghe xong thì lúng túng nói.
Dù sao cô không phải người chuyên nghiệp, sau