Về đến thôn, Lý Thi Vân kiếm cớ để quay lại trụ sở thôn.
Cô cảm thấy mình cứ thường xuyên đến nhà Phạm Văn Phong, còn ở lại trong thời gian dài thì sớm muộn gì cũng bị người dân trong thôn phát hiện.
Không biết bọn họ sẽ nói gì sau lưng cô.
Phạm Văn Phong không giữ cô lại.
Ngắt được nhiều cỏ Nguyên Linh như thế này, phải mau chóng luyện chúng thành Nguyên Linh đơn mới được, chậm trễ thì sẽ mất đi dược tính.
Đến chập tối, anh đã luyện được hơn một trăm viên thuốc màu đen, sau đó cảm thấy hài lòng, cẩn thận cất chúng đi.
Nhớ đến vẻ khác thường của Vượng Tài ngày hôm nay, anh đứng dậy chuẩn bị đi xem, nhân tiện dạy dỗ nó một chút.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa thì âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên.
Phạm Văn Phong lấy di động ra nhìn thoáng qua một cái, là tin nhắn của Hoa Hòe: “Anh Văn Phong, anh có đó không?”
“Anh đây, sao vậy?” Phạm Văn Phong trả lời.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi mới gửi tin nhắn: “Em muốn đến cảm ơn anh.”
Phạm Văn Phong hơi nhếch miệng.
Sau khi uống thuốc, sức khỏe của con bé ngốc này đã hồi phục, chu kỳ s1nh lý cũng đã trở nên bình thường!
Anh mỉm cười, sau đó trả lời lại: “Vậy là tốt rồi, sau này đừng nghĩ lung tung nữa.
Có chuyện gì không biết thì cứ hỏi anh, anh dạy em!”
Hoa Hòe không trả lời, có lẽ là vì ngại cho nên không nói gì thêm nữa.
Anh cũng không hỏi tiếp, lấy một ít ngô đi vào trong trại chăn nuôi.
Đến gần mới thấy hình như gà rừng với thỏ rừng lại lớn thêm một chút, hình dáng đã nằm ngoài hiểu biết của anh về vật nuôi trong nhà!
Phạm Văn Phong không biết nói gì: “Xem ra tao đã cho bọn mày ăn nhiều Nguyên Linh đơn quá rồi? Tao mong bọn mày lớn nhanh một tí nhưng cũng không cần lớn đến mức này.
Lúc nào thì đẻ trứng, đẻ con cho tao đây?”
Đương nhiên là gà với thỏ rừng sẽ không trả lời, con mắt tròn vo của bọn chúng không thèm nhìn anh mà nhìn vào ngô trong tay anh, dường như đang rất đói!
“Bỏ đi, dù sao đã như vậy rồi, tao muốn xem chúng mày có thể lớn đến mức nào!” Phạm Văn Phong đổ ngô vào trong máng cho bọn chúng.
Nhìn một lúc anh mới phát hiện ra là Vượng Tài vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lũ thỏ rừng mà ch ảy nước miếng lại không có ở đây, anh gọi một tiếng.
Kết quả vẫn không có gì đáp lại.
Phạm Văn Phong thấy tò mò, đi về phía ổ của nó, sau đó mới thấy nó đang nằm bò bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt tròn xoe của Vượng Tài đảo qua đảo lại đầy cảnh giác, khó hiểu nhìn Phạm Văn Phong.
“Mày như thế là kiểu gì? Đi ra!”
Vượng Tài cúi đầu kêu hai tiếng nhưng vẫn không chịu nhúc nhích!
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ mày đang ấp trứng sao?” Phạm Văn Phong nói một cách khinh thường.
“…” Vượng Tài vẫn im lặng.
“Được, vậy mày cứ từ từ mà ấp trứng.
Hôm nay đừng ăn tối nữa.” Phạm Văn Phong mặc kệ nó, xoay người đi về sân trước.
Quả nhiên mãi cho đến lúc Phạm Văn Phong nấu cơm xong Vượng Tài vẫn chưa đến đây.
“Không ăn thì đói, nhân cơ hội này phải cho mày biết cái gì là không thể!” Phạm Văn Phong thầm nghĩ.
Đi ra ngoài cửa thì thấy thợ trông lò hấp đã dựng lều xong, đang ngồi bên cạnh nồi hấp vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Anh không đi đến làm phiền họ mà quay trở vào trong nhà.
Sau khi màn đêm dần buông xuống, bên ngoài phòng của Phạm Văn Phong có tiếng ai đó gõ cửa, anh vội vàng đứng dậy ra mở cửa.
Vốn tưởng rằng là Lý Thi Vân đến nhưng không ngờ lại là Hoa Hòe.
“Ơ, sao em đến muộn thế?”
Nhìn thấy con bé ngoài cửa đứng cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng, Phạm Văn Phong hơi giật mình, nghi ngờ hỏi.
“Anh, em còn muốn anh xem cho em một chút.” Hoa Hòe khẽ nói.
“Ừ, vào đi rồi nói!”
Phạm Văn Phong hơi khó hiểu nhưng vẫn nói ngay.
Hoa Hòe vào trong, anh lập tức đóng cửa lại, nhân tiện cài chốt cửa.
Hoa Hòe hơi thận trọng đứng im một chỗ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Phạm Văn Phong.
Anh thấy vậy cười hỏi: “Nói qua xem em làm sao?”
“Em thấy cơ thể hơi khó chịu.” Hoa Hòe nói.
“Khó chịu chỗ nào?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Thì, hơi khó nói.” Hoa Hòe nói lí nhí, hai tai đỏ bừng lên, rõ ràng đang rất xấu hổ.
Phạm Văn Phong nhìn