Phạm Văn Phong cười: "Tất nhiên là có phương pháp gia truyền! Kiều Lan, chị nhìn đi, chim trĩ lớn thế này, nếu đưa tới nhà hàng của chị, có phải sẽ nổi tiếng lắm không?"
"Nổi tiếng hay không nổi tiếng thì tôi không rõ lắm, còn phải xem mùi vị nó thế nào nữa, nên bây giờ tôi chưa kết luận được.
" Mạc Kiều Lan trả lời.
Phạm Văn Phong nghĩ cũng phải, nhưng anh rất tin tưởng những thứ mà mình nuôi dưỡng được, nên anh không lo lắng một chút nào, cười bảo: "Chị còn chưa xem thỏ phải không? Bọn chúng cũng kinh người lắm đấy!"
Nói xong, anh bèn đi qua phía lồ ng sắt nuôi thỏ kia, kết quả khi họ đến bên cạnh nhìn thoáng qua, không ngờ lại phát hiện thỏ hoang cũng đẻ con rồi!
Một đám nhóc lông xù tròn vo màu vàng nhạt tụ lại một chỗ, nhìn qua vô cùng đáng yêu!
"Hôm nay sao thế này, sao cái gì cũng có thành quả rồi?" Phạm Văn Phong ngạc nhiên.
"Wow, đáng yêu quá đi!" Trần Vũ Hà lại đây nhìn thoáng qua, lập tức tràn ngập tình yêu, thậm chí muốn vươn tay ra bắt một con.
Tuy nhiên, vì đã có lồ ng sắt ngăn lại, nên căn bản cô không bắt được.
Cho dù cô có thể thò tay vào, thì thỏ hoang mẹ mới đẻ con sẽ không cho cô làm thế.
Mạc Kiều Lan thì không giống Trần Vũ Hà, chỉ đứng ở đó, trong mắt toàn là ngạc nhiên, nói như đang lầm bầm lầu bầu: "Không thể tin được, trong một thời gian ngắn thế này, cậu đã hoàn thành được chuyện nuôi dưỡng rồi!"
Mặt trời ở bên ngoài vẫn chói chang như cũ, đúng là một ngày vô cùng nóng nực, lúc này Phạm Văn Phong mới nói: "Chúng ta quay lại phòng trước đã, bên ngoài nóng quá!"
Hai chị em cũng sợ phơi nắng bị đen, thế là khẽ gật đầu, bọn họ cùng quay vào trong.
"Phạm Văn Phong, cứ tiếp tục với tốc độ này, năm nay những thứ cậu nuôi dưỡng có thể cho lợi nhuận rồi đấy!" Mạc Kiều Lan ngồi xuống bảo.
"Đúng vậy, cứ để một đám nhỏ lớn lên đi, tôi định tạm thời chưa bán, tiếp tục để cho chúng nó sinh sôi nảy nở, sau này ít nhất mỗi ngày đều phải đủ chim trĩ thỏ hoang đưa vào trong thành phố mới được!" Phạm Văn Phong gật đầu cười bảo.
Trong mắt Mạc Kiều Lan lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Giỏi chữa bệnh, giỏi cả việc nuôi dưỡng những động vật này to lớn đến mức kì lạ, cậu thật sự là thần thông quảng đại!"
Phạm Văn Phong nghe vậy thì vô cùng đắc ý, vừa định mở miệng tự tâng bốc mình mấy câu, kết quả điện thoại bỗng nhiên vang lên!
Thấy điện thoại báo là số của Lý Ngọc Mai, anh nhanh chóng nhận lấy, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Em muốn về nhà rồi à?"
"Phạm Văn Phong, em cần anh giúp, một đám người đang vây quanh trước cửa nhà em, còn đòi đánh bố của em nữa!" Lý Ngọc Mai lo lắng nói.
"Sao? Người nào lớn gan vậy, không coi ai ra gì nữa sao?" Phạm Văn Phong nghe xong thì lập tức đứng dậy!"
"Là một đám du côn, nói là bố của em đánh người bọn chúng trước, bây giờ đưa người tới đòi chúng em bồi thường tiền!" Lý Ngọc Mai nói với giọng xen lẫn tiếng nức nở.
Phạm Văn Phong nghe vậy nóng nảy, đúng là khinh người quá đáng!
Thế nên, anh nói ngay: "Em đừng vội, anh sẽ qua đó xem ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà: "Hai người ở nhà đợi tôi, tôi có một chút chuyện cần đi xử lý chút.
"
"Có chuyện gì à?" Mạc Kiều Lan vội vã hỏi.
"Là vợ của bạn tôi, người trong nhà mẹ đẻ cô ấy bị bị ăn hiếp, hình như là một đám côn đồ!" Phạm Văn Phong nói một câu rồi sải bước đi ra ngoài.
Kết quả Trần Vũ Hà lại nói: "Tôi đi theo anh, tôi lái xe nhanh hơn nhiều!"
"Đúng rồi, chúng tôi cũng đi xem thử, nói không chừng có thể giúp gì đó cũng nên!" Mạc Kiều Lan cũng đứng dậy.
Phạm Văn Phong nhìn hai người một cái, hơi do dự một chút: "Được thôi, nhưng đến nơi rồi hai người đừng xuống xe vội, có thể sẽ có đánh nhau đó!"
!
Động cơ xe việt dã nổ vang một tiếng, rời khỏi thôn, chẳng mấy chốc họ đã đến được đầu thôn Sa Tỉnh.
Họ còn chưa vào trong thôn thì đã nhìn thấy có một nhà trong đó mà người ta đứng đầy ngoài cửa, cả những bức tường xung quanh cũng có người đứng, xem ra là đang coi náo nhiệt.
"Phạm Văn Phong, một mình cậu không phải đối thủ của nhiều người như vậy đâu.
Cậu hỏi tình huống trước rồi tính, lo không được thì báo cảnh sát.
" Mạc Kiều Lan nói, có phần lo lắng.
"Không sao đâu, tôi sẽ có cách giải quyết.
" Phạm Văn Phong khẽ cắn môi.
Xe tới bên cạnh đó, anh mở cửa xe ra bước xuống, đi tới cửa la lên: "Làm gì đó?"
Người đứng ở cửa là mấy tên thanh niên, nghe giọng hô quát như thế thì chúng đồng thời quay đầu lại liếc anh một cái.
Trong đó có một người có tuổi hơn, mắt hí, lạnh giọng hỏi: "Mày là ai? Bớt xem vào chuyện người khác đi, hiểu không?"
"Xen vào chuyện người khác gì chứ? Đây