Dù sao cũng không còn là một cô gái nhỏ nữa, Dương Quế Hoa rất bình tĩnh, để Phạm Văn Phong ôm một lúc rồi mới chậm rãi đẩy anh ra: "Được rồi, chị cho chú ăn chút điểm tâm ngọt thế thôi, mọi người sắp đến rồi!"
"Được rồi, vậy tôi về trước, nếu ngày mai còn nấm tôi lại mang cho cô!" Phạm Văn Phong gật đầu.
"Chà, nếu chị không bán được nấm ở đây, chị vẫn có thể tìm được nhà hàng để bán giúp chú.
Nếu chú có thêm cứ gửi cho chị là được!" Dương Quế Hoa nói.
Phạm Văn Phong đã nắm chắc trong lòng, sau khi nở nụ cười, anh lái xe ba gác trở về nhà.
Trên đường về tâm tình khoan khoái, dễ chịu vô cùng, chỉ cần tốn ít công sức vài ba ngày đã lãi được mười lăm nghìn sau khi trừ vài chi phí lặt vặt, việc kiếm tiền quá dễ dàng!
"Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành vạn phú, triệu phú và thậm chí là tỷ phú!" Phạm Văn Phong vừa đạp xe vừa ngửa mặt lên lên trời mà hét!
Đúng lúc đi ngang qua một thôn, người đi đường đều bị giật mình vì tiếng quát của anh, bọn họ đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu trừng mắt liếc anh.
Phạm Văn Phong cười khúc khích, ung dung lái xe như bay, rất nhanh đã trở lại Thôn Quả Phụ.
Về đến nhà thấy Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đều không có ở nhà, anh đi ra sân sau tìm thì thấy họ đang cho gia súc ăn.
Nhìn thấy Phạm Văn Phong trở về, Trần Vũ Hà lập tức chạy tới: "Nhìn kìa, mấy con vật này hình như lại lớn thêm một chút!"
"Thật sao?"
Phạm Văn Phong nhìn thoáng qua, quả đúng như lời cô ta nói, mấy con vật này đang lớn dần lên!
Anh mới chỉ cho chúng ăn Nguyên Linh đơn một lần thôi, đã qua mấy ngày rồi mà hiệu quả vẫn còn.
Phạm Văn Phong tự nhủ trong lòng không thể cho đám tham ăn ấy ăn nữa, lỡ để chúng lớn quá thì cũng rất phiền phức.
Vừa nghĩ như vậy đã thấy Trần Vũ Hà đang đổ ngô vào máng, đột nhiên anh phát hiện ra có gì đó không ổn!
Ban đầu ngô có màu vàng, sao giờ lại có mấy hạt màu đen trong đó?
Trái tim Phạm Văn Phong thắt lại, anh ngồi xổm xuống quan sát kỹ hơn, kết quả còn chưa kịp nhìn rõ thì mấy viên màu đen đó đã bị cướp sạch!
"Ừm, Vũ Hà, cô có bỏ cái gì vào đống bắp này không?" Phạm Văn Phong quay đầu lại hỏi.
"Đúng rồi, có một túi nhỏ đựng hạt màu đen, tôi ngửi thì thấy rất thơm, là thức ăn cho chúng à?" Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong sững sờ: "Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi lấy một ít để thử, phát hiện ra chúng rất thích hương vị này.
Tôi chỉ ném một viên vào là chúng chộp luôn, vì vậy tôi đi lấy thêm một ít!" Trần Vũ Hà hồn nhiên nói.
"Cô, cô, cô lấy bao nhiêu?" Phạm Văn Phong nói không nên lời, anh lắp bắp hỏi.
"Không nhiều lắm, tôi thấy không có nhiều, hẳn là rất đắt nên tôi chỉ lấy có hơn 20 viên thôi.
Này, sao sắc mặt anh lại trắng bệch ra thế?" Trần Vũ Hà nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Phạm Văn Phong tái nhợt, chỉ biết trợn mắt nhìn, nội tâm bùng nổ!
Khi cho mấy con vật ăn anh cũng đã cho tổng cộng hơn chục viên Nguyên Linh đơn, kết quả cô gái này lại cho ăn thêm hơn hai mươi viên nữa.
Thế này không phải quá kinh khủng sao!
Nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt của anh, Mạc Kiều Lan không nhịn được mà hỏi: "Phạm Văn Phong.
Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì.
Mấy người đã bao giờ trông thấy một con gà lôi có kích thước như một con đà điểu chưa?" Phạm Văn Phong cười gượng hỏi.
"Hửm?"
Mạc Kiều Lan có chút khó hiểu: "Ý của cậu là?"
Phạm Văn Phong bất lực, Nguyên Linh Đan đã bị ăn mất rồi, không cách nào cứu vãn lại được, bèn nói với hai người họ: "Những hạt đen là thần dược bí mật của tôi.
Ăn chúng mới có thể phát triển được tới kích thước như bây giờ.
Bây giờ Vũ Hà lại cho ăn nhiều như thế, tôi nghĩ trong hai ngày tới chúng ta có thể trông thấy một con gà lôi có kích thước bằng một con đà điểu!"
"Cái gì?"
Trần Vũ Hà nghe xong lập tức mở to mắt, vô cùng hối hận: "Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nên nhờ anh cho chúng ăn mới đúng, thật sự xin lỗi."
"Không sao, mấy viên thuốc này không đáng tiền.
Căn bản tôi đang