Phạm Văn Phong bất đắc dĩ, sau khi phân loại xong đám thỏ con rồi nhốt lại, anh trở lại bên cạnh hai người: “Chuyện này cũng coi như xong rồi, nhưng nếu để người ngoài biết nhất định sẽ trở thành một tin tức lớn!”
"Vậy cũng đúng, đến lúc đó có phóng viên tới phỏng vấn anh còn có thể thu tiền, thậm chí có người tò mò tới xem anh còn có thể bán vé cho bọn họ nữa, cũng coi như là có thêm một khoản thu nhập đi!” Trần Vũ Hà khẽ cười nói.
Cô ta cũng biết đây chính lỗi do cô bất cẩn gây nên vì vậy cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phạm Văn Phong lắc đầu cười khổ: “Tôi không muốn như vậy chút nào, tôi cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi tới vậy đâu.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, xem chừng tôi phải mua ít đồ về, che chắn trại chăn nuôi này kín một chút!”
Sau khi nói xong anh quay đầu nhìn Trần Vũ Hà, cười xấu xa nói: “Vừa rồi không phải cô nói sẽ cho chúng ăn sao? Những vật bé nhỏ này giao lại cho cô nhé!”
"Ách, giờ tôi hối hận có kịp không?” Trần Vũ Hà hỏi.
"Không kịpi!” Phạm Văn Phong kiên quyết cự tuyệt.
Vẻ mặt của Trần Vũ Hà lập tức hiện lên chút đau khổ như ăn phải mướp đắng: “Mỗi một con phải ăn ít nhất 10 cân lương thực, hơn 20 con thế này anh muốn tôi mệt chết sao!”
"Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm!” Phạm Văn Phong cười nói.
Kỳ thực cho những con vật này ăn cũng không phải là khó, chỉ là mất nhiều thời gian mà thôi.
Hai người nói như vậy chỉ để giảm bớt tâm tình phức tạp của chính mình.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Phạm Văn Phong cùng Mạc Kiều Lan lên xe, tới trước nhà Vương Diễm để lấy số thịt heo vừa gửi tối hôm qua.
Nhìn thấy xe đậu ở đằng xa, Vương Diễm từ trong phòng bước ra mang theo chút ghen tuông hỏi: “Cháu ra ngoài cùng cô gái nào thế?? Chỉ có hai người cùng nhau đi sao?”
"Đó là chị Mạc, là bà chủ của nhà hàng Quân Lâm ở trong huyện, thịt heo này của cháu chính là gửi cho chị ấy bán hộ đó.” Phạm Văn Phong giải thích.
"Còn nữa, còn một cô gái khác nữa là ai?” Vương Diễm hỏi tiếp.
Phạm Văn Phong nhìn cô một cái: “Thím hỏi kỹ như vậy để làm gì?”
"Hỏi một chút cũng không được hả? Thằng nhóc nhà cháu đào hoa, ghét bỏ thôn nữ trong thôn rồi còn gì!” Vương Diễm chua chát nói.
Lợi dụng trong phòng không có ai, Phạm Văn Phong cười hì hì, bàn tay nhanh chóng đưa tới bóp m ông ả ta một cái: “Ai nói? Là thím không để cho cháu cơ hội mà!”
"Ai nha, động tay động chân gì đó, mau cút ngay!” Mặt Vương Diễm đỏ lên, không nghĩ tới anh lại dám lén sờ mình, vội vàng đẩy Phạm Văn Phong ra phía ngoài!
Trở lại trên xe, Mạc Kiều Lan đạp chân ga rời khỏi thôn Quả Phụ, chưa tới hai mươi phút sau đã đi tới quán ăn trong huyện.
Cửa hàng sáng sớm luôn có người quản lý đứng trực, thấy cô tới liền nhanh chân chạy ra đón.
"Tôi có chút thịt heo rừng ở đây, trước tiên bỏ một ít vào tủ lạnh cấp đông đi, còn lại thì đem làm đồ ăn bán ra ngoài, chế biến thế nào thì cứ hỏi bếp trưởng nhé.”
Mạc Kiều Lan bàn giao xong thì muốn đi luôn, người của cô vội vàng hỏi: “Chị Mạc, sao mấy ngày nay không thấy tới quán vậy?”
"Ừ, có chút việc cần làm, sao vậy? Trong quán không phải có việc gì xảy ra đấy chứ?” Mạc Kiều Lan quay đầu lại hỏi nói.
"Không có, chỉ là không có chị ở quán, mọi người hơi không quen.” Người kia cười cười nói.
Mạc Kiều Lan biết là anh ta nịnh nọt mình, cũng không thèm để ý: “Làm việc cho tốt là được, chờ tôi xong việc sẽ trở lạin.”
Nói xong liền lái xe rời đi, mang theo Phạm Văn Phong đi tới chợ bán sỉ.
Lát sau, ống nước, bạt che nắng, lưới, còn có tấm bạt che mưa lớn và nhiều thứ khác đã chất đầy một đống lớn, xe của cô căn bản cũng không còn chứa nổi, Phạm Văn Phong không còn cách nào khác đành phải thuê một chiếc xe tải nhỏ.
Hai người đi xe ở phía trước dẫn đường, xe tải nhỏ đi phía sau rất nhanh đã trở về thôn Quả Phụ.
Ở trên đường trở về, Phạm Văn Phong nói: “Tôi nói trước, sau khi về tới nhà mọi chuyện đều giao cho tôi làm, chị vào Vũ Hà không cần phải hỗ trợ tôi đâu!”
"Vì sao vậy?” Khóe miệng Mạc Kiều Lan khẽ nhếch hỏi.
"Các chị cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, mọi chuyện cứ để tôi lo!” Phạm Văn Phong nói.
"Không có việc gì đâu, tuy sức tôi không thể làm được những việc nặng nhưng tôi vẫn có thể làm những việc nhỏ.
Chúng tôi đâu phải không biết xấu hổ mà cứ để cậu làm việc một mình rồi ngồi ở nhà chờ cậu chứ?” Mạc Kiều Lan cười nói.
"Nhà?”
Phạm Văn Phong sửng sốt khi nghe cô nói như vậy, anh quay đầu nhìn cô một chút, kết quả phát hiện trên mặt Mạc Kiều Lan có chút sắc hồng hồng, lúc này cô mới ý thức được mình nói sai.
Thấy bộ dạng này của cô, Phạm Văn Phong lập tức cười nói: “Nếu như chị thích, cứ xem nhà tôi