Phạm Văn Phong nghe xong sửng sốt hỏi: “Vì sao?”
"Xem ra cậu cũng không hiểu hết được, khi sử dụng thuốc Đông y phải chú ý tới việc nó sinh tác dụng phụ tương khắc, những dược liệu cậu đưa này đều có một chút khắc nhau.
Nếu cùng được chế biến, uống vào người có thể gây chết người đó!” Ông cụ chậm rãi nói rằng.
"Vậy ư?” Phạm Văn Phong cũng sửng sốt một chút.
Những phương thuốc này anh dựa theo bí quyết Thần Nông mà kết hợp vào để chế ra Kế Tục Đan cũng được điều chế như vậy, làm sao có thể có độc được?
Tròng mắt khẽ đảo quanh một chút, anh lập tức vừa cười vừa nói: “Ông hiểu lầm rồi, thuốc này không phải để uống mà là thoa ngoài da, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Ông cụ bày ra vẻ mặt hoài nghi, ông ta nghiên cứu dược liệu cũng vài chục năm nay rồi, thuốc Đông y thoa ngoài da cũng không phải là không có nhưng những vị thuốc kết hợp nhưng Phạm Văn Phòng vừa đưa thực sự là chưa từng gặp.
Vì vậy ông cụ nghi ngờ hỏi: “Cậu lấy phương thức kết hợp này từ đâu ra, tại sao tôi chưa từng được nghe qua vậy?”
"Ông đừng hỏi kỹ như vậy nữa.
Tôi còn đang vội cứu người, ông có thể bán thuốc này cho tôi không? Nếu không để tôi đi nhà khác.” Phạm Văn Phong bất đắc dĩ nói.
Ông cụ nhìn anh một cái, hơi do dự một chút rồi gật đầu: “Tôi có thể bán cho cậu nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Phạm Văn Phong sửng sốt: “Điều kiện gì?”
"Tôi muốn nhìn thấy hiệu quả sau khi cậu sử dụng nó.” Ông cụ đáp.
Yêu cầu này quả thực có chút ngoài ý muốn của Phạm Văn Phong, sau khi suy nghĩ một chút anh liền gật đầu: “Cũng được, tôi không muốn lãng phí thời gian, Ông cứ đưa thuốc rồi tôi sẽ cho ông xem hiệu quả!”
"Được chỉ mong cậu nói lời giữ lời!”
Ông cụ hé ra danh thiếp của mình, sau đó đem dược phẩm trên bàn phân loại ra từng chút, tỉ mỉ đóng gói rồi cất vào từng túi một.
Những thứ này cũng không phải dược liệu gì quý giá cộng lại chỉ tốn có vài chục ngàn, Phạm Văn Phong mang theo túi đi ra cửa rồi trèo lên xe của Mạc Kiều Lan.
“Mua xong rồi ư?” Mạc Kiều Lan hỏi.
"Ừ, hiện tại tôi cần một nơi để đặc chế thuốc, chúng ta tìm một gian phòng nào đó đi.” Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Mạc Kiều Lan có chút không hiểu, lắp ba lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy tới quán của tôi không được ư”
"Từ đây qua đó có chút xa, từ đâyqua tới đó lại làm lãng phí thời gian.” Phạm Văn Phong lên tiếng đáp.
"Vậy được rồi.”
Tim Mạc Kiều Lan đập loạn không ngừng, tuy rằng bọn họ muốn thuê một căn phòng để làm chuyện chính đáng nhưng thực sự cô nam quả nữ ở cùng một phòng luôn cảm thấy có chút mập mờ.
Trong tính cách của cô vẫn có đôi chút bảo thủ, nên đương nhiên trên mặt cũng không giấu được vẻ phiếm hồng.
Phạm Văn Phong nhìn vẻ xấu hổ của cô, thầm nghĩ thật quả là tốt.
Con gái bây giờ nghe đến hai từ thuê phòng mà mặt đỏ xấu hổ quả thật cũng không thấy nhiều.
Xe trở lại quán rượu bên cạnh, mới tới cửa, Phạm Văn Phong đã quay đầu hỏi: “Nếu không trong thời gian tôi điều chế thuốc chị có thể ở trên xe chờ tôi cũng được.
Tôi sẽ xong nhanh rồi xuống thôi.”
Mạc Kiều Lan vốn định gật đầu đáp ứng nhưng lập tức nhớ tới việc anh đang giúp người thân của mình.
Nếu làm vậy quả thực cũng không hay liền đỏ mặt lắc đầu: “Để tôi với cậu cùng vào, quán rượu này dành cho giới tiêu xài xa xỉ, làm sao có thể để cậu dùng tiền của cậu được chứ?”
Nói xong cô cất bước đi vào trong sảnh lớn, Phạm Văn Phong cũng chỉ đành đi vào theo.
Đi tới trước sảnh, nhìn sắc mặt Mạc Kiều Lan hồng hồng, nhân viên lễ tân nói: “Xin hỏi, cô muốn thuê phòng nào?”
Lễ tân có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt rồi tự nhủ chắc không phải đâu, một cô gái xinh đẹp thẹn thùng như vậy mà lại muốn tới đây thuê một căn phòng ư?
Tuy nhiên dựa vào tố chất của ngành phục vụ, cho dù cô ta kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lập tức mỉm cười nói: “Cô chỉ cần trình thẻ căn cước là được rồi, xin hỏi cô muốn phòng như thế nào?”
"Cho tôi một căn phòng nào cũng được, dù sao chúng tôi cũng không thuê lâu.” Phạm Văn Phong lúc này đi tới nhanh chóng nói.
Lễ tân vô cùng ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn anh, thầm nghĩ người đàn ông này thật hài hước, vậy mà còn tự nói thời gian làm của mình không lâu?
Vừa nhìn nét mặt của cô ta Phạm Văn Phong cũng biết là hiểu lầm, nhanh lên giải thích: “Không phải như cô nghĩ đâu.
Mau làm thủ tục cho chúng tôi đi!”
"Xin lỗi tiên sinh, quán của chúng tôi không cung cấp phòng theo giờ vào ban đêm.
Hiện tại vào ở thì phải trả phòng trước hai giờ chiều nay.” Lễ tân mỉm cười lịch sự