Lý Thi Vân khẽ cười: "Tôi vừa đến đã nghe nói chuyện ông ta gặp tai nạn, kết hợp với mối quan hệ của anh với Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà nên liên tưởng một chút."
Phạm Văn Phong gật đầu: "Cô thật lợi hại, nói rất đúng."
Thấy vẻ mặt điềm nhiên của cô, cảm nhận lần này trở về hình như đã biến thành một người khác, Phạm Văn Phong nhịn không được liền hỏi tiếp: "Cô sao vậy? Tại sao lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ thế?"
"Vậy sao?"
Lý Thi Vân vừa nhìn anh liền lắc đầu: "Là anh nghĩ nhiều rồi, tôi không sao!"
"Ừm."
Không khí trong phòng liền trầm xuống, trong lòng cả hai đều có lời muốn nói nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cho dù đêm đã khuya nhưng Lý Thi Vân lại không nói muốn đi ngủ, Phạm Văn Phong cũng không muốn đứng dậy về phòng.
Cứ như vậy ngồi lặng yên một lúc, Lý Thi Vân lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: "Chuyện của Trần Cương không đơn giản như vậy, ông ta không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm vậy!"
"Vậy sao? Sao cô lại biết?" Phạm Văn Phong hỏi.
"Tôi cũng chỉ được nghe nói, có lẽ là vì cạnh tranh đối tác mà giở trò.
Đừng thấy ông ta hào hoa phú quý mà người ngoài lại nghĩ thật nhẹ nhàng, áp lực của ông ta cũng rất lớn đó!" Lý Thi Vân nói.
Phạm Văn Phong gật đầu: "Nói lại thấy nực cười, ông ta lại muốn xử lí cả việc hôn nhân của con gái, gả Trần Vũ Hà cho con trai của một ông chủ ngành than!"
"Rất bình thường.
Quan hệ hợp tác dù có thân thiết cỡ nào cũng chưa đủ thân cận để có thể dựa vào, việc này không phải ở cổ đại cũng có sao, cái gì mà gọi là liên hôn, thông hôn đó." Lý Thi Vân lãnh đạm nói.
Phạm Văn Phong nghe xong không nói gì, thở dài nói: "Xem ra sinh ở gia đình giàu có cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cũng có lúc thân bất do kỷ!"
"Đương nhiên, tôi còn..."
Lý Thi Vân chỉ nói một nửa rồi nuốt xuống, không nói gì thêm.
Thấy Phạm Văn Phong nghi hoặc nhìn mình, cô bèn mỉm cười đổi chủ đề: "Còn có Mạc Kiều Lan, sau khi tôi về nhà mới nghe được chuyện liên quan đến cô ấy.
Anh biết cô ấy có gì khó xử không?"
Phạm Văn Phong vừa nghe xong lập tức ngồi thẳng người: "Xảy ra chuyện gì? Tôi luôn muốn hỏi nhưng cô ấy không nói, Trần Vũ Hà cũng không nói cho tôi biết!"
"Tôi nghe nói, cô ấy hứa hẹn với ông lão Mạc sẽ khiến cho nhà hàng Quân Lâm đạt mười bảy tỷ mức tiêu thụ trong vòng một năm.
Nếu như không đạt được sẽ phải nghe gia tộc an bài, gả cho một tên hào môn trong tỉnh." Lý Thi Vân nói.
Phạm Văn Phong nghe xong mở to mắt: "Mười bảy tỷ!"
"Không sai! Đây là một nhiệm vụ không khả thi, một huyện nhỏ như vậy làm sao có thể có mức tiêu thụ cao như vậy?” Lý Thi Vân gật đầu.
"Chẳng trách từ lần đầu tiên gặp đã phát hiện tinh thần cô ấy có chút uất ức, dường như có tâm sự gì đó.
Trước kia sau khi nghe xong một cuộc điện thoại liền uống không ít rượu, uống đến mức say mèm!" Phạm Văn Phong lúc này mới hiểu ra được nhiều điều!
Lý Thi Vân thở dài: "Đó chẳng phải là vì chuyện này sao, có người nói thời hạn sắp tới, hình như là chưa đầy ba tháng nữa?"
Phạm Văn Phong nghe xong liền ngạc nhiên đến độ trợn tròn hai mắt: "Đến cả chuyện này cô cũng biết?"
"Đúng vậy." Lý Thi Vân gật đầu.
Cô không muốn nói, nhưng Phạm Văn Phong lại không giấu nổi vẻ hiếu kì trong lòng, bèn hỏi: "Vậy sao cô lại biết được? Có thể nói cho tôi không?"
"Nói cho anh biết cũng không sao, dù sao qua một hồi nữa anh cũng sẽ biết." Lý Thi Vân gật đầu: "Là lực lượng của gia tộc nhà tôi.
Nhà họ Lý chúng tôi ở tỉnh Đông Giao vẫn có chút thực lực, đều có chút qua lại với các danh môn vọng tộc, cho nên tin tức rất nhanh."
Phạm Văn Phong nghe xong tặc lưỡi một cái, thầm nghĩ hoá ra là vậy.
Ngày trước bản thân đã suy đoán xuất thân của cô cũng không thấp, hiện giờ xem ra thân phận người ta lại cao hơn so với tưởng tượng của mình!
Có điều nghĩ đi cũng phải nghĩ lại một chút, anh không nhịn được liền hỏi: "Cô quan tâm đến nhà họ Trần và nhà họ Mạc như vậy không phải là vì tôi đấy chứ?"
Lý Thi Vân sửng sốt, trên mặt lập tức đỏ ửng lên, vừa liếc mắt vừa nói: "Vì anh sao? Bớt ở đây tự mình đa tình đi!"
Phạm Văn Phong cười xấu xa, sắc mặt của cô đã bán đứng chính mình, có phủ nhận cũng vô dụng!
trong lòng anh ngập tràn suy