Nghe Phạm Văn Phong nói vậy, Hoa Hòe hình như yên tâm nên ừ nhẹ một tiếng.
Chỉ là cô lại đột nhiên trở mình đưa lưng về phía Phạm Văn Phong, sau đó thân người hơi co lại, một tay ôm lấy đầu gối, rõ ràng chính là một tư thế đề phòng.
Trong phòng hơi tối, ánh trăng bị rèm cửa sổ che khuất, chỉ có luồng ánh sáng cực nhỏ có thể xuyên vào, nhưng sau khi Phạm Văn Phong thích ứng với bóng tối, anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ cô đang nằm, trong lòng có một trận buồn cười.
Dù sao cũng là một tiểu nha đầu, nói không khẩn trương là không thể nào.
Phạm Văn Phong thầm nói trong lòng: Nha đầu ngốc, anh có háo sắc cỡ nào cũng sẽ không nhân cơ hội làm gì em, sợ cái gì?
Trong phòng an tĩnh lại, Hoa Hòe không nhúc nhích cũng không biết đã ngủ chưa, Phạm Văn Phong nhìn bóng lưng của cô một hồi, cơn buồn ngủ dần dần tấn công tới, vì vậy mơ mơ màng màng đã ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, anh đột nhiên cảm giác được trên người mình bị một cái chân gác lên, mở mắt nhìn một cái thì phát hiện Hoa Hòe đã xoay lại ôm mình!
Chăn trên người cô đã vén lên, một cái bắp đùi thon dài khoác lên trên chân anh.
Mặc dù nha đầu này mặc hai lớp đồ ngủ, nhưng cho dù là vậy thì Phạm Văn Phong vẫn có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của chân cô, khiến người ta mơ tưởng.
Hoa Hòe đã ngủ say đương nhiên không biết mình đang làm gì, sau khi cảm nhận được bên cạnh có một thân thể ấm áp, cô dứt khoát choàng tay lên ngực Phạm Văn Phong, cơ thể cũng sáp tới.
Bình thường nha đầu này ăn mặc rất bảo thủ, không ngờ bên trong lớp quần áo lại đầy đủ như vậy!
Cảm thấy miệng mình hơi khô, Phạm Văn Phong nuốt vào một ngụm nước bọt, lần đầu tiên trong đời ôm con gái ngủ, thì ra là loại cảm giác này!
Thấy Hoa Hòe ngủ rất say, anh lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế một chút, biến thành nằm nghiêng, sau đó giơ tay ôm lấy eo cô!
Mà Hoa Hòe cũng động đậy, đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Phạm Văn Phong cười xấu xa trong lòng, vô cùng cẩn thận ra sức không làm cô tỉnh lại, len lén ăn đậu hũ của cô.
Sau một hồi, cơ thể Hoa Hòe có chút nóng lên, hô hấp cũng hơi dồn dập.
Phạm Văn Phong có chút kinh ngạc, không ngờ rằng cơ thể cô lại nhạy cảm như vậy.
Một lát sau, sau khi Phạm Văn Phong đã ngủ, Hoa Hòe đột nhiên mở mắt.
Nhìn thấy mình quấn lên cơ thể người ta giống như một con bạch tuộc, khuôn mặt cô lập tức xẹt một cái đỏ lên!
Có điều tay của Phạm Văn Phong đang ở ngang hông mình, cô cũng không dám lộn xộn, sợ đánh thức anh!
Một đôi mắt to nhìn Phạm Văn Phong, nhớ lại giấc mộng mắc cỡ chết người lúc nãy, thì ra đều là anh làm!
May mà Phạm Văn Phong đã ngủ thật, không còn những hành động chấm m*t cô nữa, sau khi ôm chặt lấy cô, trong miệng phát ra tiếng lầu bầu thỏa mãn rồi tiếp tục ngủ say.
Tâm trạng căng thẳng của Hoa Hòe dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng thời cũng có một luồng cảm xúc khác thường xông ra, lại không kiềm chế được ngẩng đầu lên lặng lẽ mổ lên môi Phạm Văn Phong một cái!
"Thì ra hôn môi là loại cảm giác này?" Đáy lòng Hoa Hòe vừa thẹn vừa vui.
Nếu đã như vậy, cô cũng dứt khoát thả lỏng, dúi đầu vào trong ngực Phạm Văn Phong, chỉ chốc lát sau đã rơi vào giấc ngủ say một lần nữa.
Sắc trời tỏa sáng, trong thôn truyền tới một loạt tiếng gà gáy đánh thức cả hai người.
Mở mắt nhìn một cái, hai chân của Hoa Hòe đều đã khoác lên trên đùi Phạm Văn Phong, nửa người trên nằm thẳng, đầu gối lên cánh tay anh.
Mà bàn tay của Phạm Văn Phong cũng đã vói vào bên trong quần áo ngủ của người ta!
Đây là hành động theo bản