Hoàng Nam quay trở về nghề bốc vác. Buổi tối anh vẫn tiếp tục dạy võ cho tụi con nít ở xóm nghèo. Bọn trẻ vốn nhạy cảm, không hỏi cũng đoán được có chuyện xảy ra giữa Mai Chi và Hoàng Nam. Cô không đến xem tụi nó học như ngày trước. Anh cũng trở nên nghiêm khắc, khó tính hơn. Người lớn cãi nhau, con trẻ chịu trận. Tự đứa lớn bảo đứa bé cố gắng luyện tập chăm chỉ.
Sau buổi học, Hoàng Nam cố tình đi đường vòng thật xa để về nhà. Anh muốn xua tan mọi kí ức với Mai Chi.
Một buổi tối như mọi buổi tối khác, trên con đường thanh vắng thiếu bóng đèn vàng, Hoàng Nam nghe tiếng chân người nện dồn dập sau lưng. Một người đàn ông chạy trối chết phóng vượt qua anh. Liền theo đó là một đám 5, 6 người dí sát. Một tên chạy sượt qua gần anh hét lớn.
- Cảnh sát đây, đứng lại, không tao bắn!
Kẻ chạy trốn kia vẫn không dừng chân.
"Pằng!" Tiếng súng vang lên, thân người đằng trước ngã xuống rồi vất vả gượng dậy. Bọn cảnh sát nhanh chóng bao vây, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay liên tục vào người nằm dưới đất.
Hai từ cảnh sát lúc nãy đã làm Hoàng Nam ngứa tai. Giờ đây cảnh đánh hội đồng trước mặt lại càng làm anh gai mắt. Không nói không rằng, anh tiến lên đánh tan bọn cậy đông hiếp yếu. Đám cảnh sát dù có súng trong tay cũng không làm được gì anh, phải chịu trận ăn đấm, nằm vật rên rỉ. Nghe tiếng còi hụ đến gần, người lạ mặt cố gắng đứng dậy, kéo Hoàng Nam chạy đi.
Trốn trong một ngõ cụt, thấy đèn xe cảnh sát xẹt ngang qua rồi mất hút, hai người dựa lưng vào tường thở hồng hộc.
- Chú em cừ thật. Đi với anh, có chuyện thú vị muốn cho chú em xem.
Lời nói của người lạ mặt làm Hoàng Nam ngạc nhiên. Chỉ vừa mới gặp mặt mà hắn đã tỏ ra thân thiết. Thật đáng ngờ!
- Đừng nhìn anh như vậy. Lúc nãy chú em ra tay tàn độc với tụi cảnh sát, chắc là do thù hằn. Anh đây cũng như chú em. Tại sao ta không cùng hợp tác chống lại chúng?
Thâm hiểm, gã này chỉ cần nhìn thoáng qua cảnh đánh nhau mà đã đoán được tâm địa của mình, Hoàng Nam tự nhiên thấy hứng thú.
- Được.
Anh gật đầu, đi thì đi, có gì phải sợ.
Hai người đi qua vài khu phố. Người lạ mặt bị thương trên bả vai, đau đớn bước đi nhưng cũng không để Hoàng Nam chờ mình. Đến một tòa nhà bỏ hoang, tối thui không một ngọn đèn, người lạ mặt huýt sáo ba tiếng rồi vào bên trong. Hoàng Nam cũng đi theo. Sau khi cánh cửa lớn khép lại, một ánh đèn cầy tiến lại gần cả hai.
- Anh Mạnh, anh bị thương rồi.
Tiếng trai trẻ vang lên, sau đó vài thanh niên xuất hiện đến dìu người lạ mặt tên Mạnh.
- Không có gì, chỉ là ngoài da.
Hoàng Nam theo đám người đi xuống tầng hầm. Bên dưới ánh sáng bao trùm đối lập hẳn với bóng tối bên trên. Nhiều nhóm người tụ tập bàn chuyện, vẻ mặt căng thẳng. Trên vài cái bàn gần