Gió đầu thu mát lạnh lướt tự do trên mặt nước trải rộng. Chắc nhờ nó mà con tàu lớn kia chạy nhanh ra khơi. Mặc kệ cơn gió chơi đùa với những lọn tóc, Mai Chi yên lặng ngắm nhìn con tàu đang dần biến mất. Bao lâu nữa nó sẽ quay trở lại? Hình ảnh ngày xưa hiện về làm mắt cô đỏ ửng.
- Em quên lời anh nói rồi à?
Một chiếc áo khoác mỏng đặt lên vai, giọng nói của Hoàng Nam làm Mai Chi bất ngờ. Quệt nhanh giọt nước mắt, cô quay người cười với anh.
- Sao anh biết em ở đây?
- Đại Hổ nói lúc nãy em đi viếng mẹ. Anh đoán em sẽ đến đây.
- Đại Hổ, Đại Hổ. Cuối cùng anh ta là thuộc hạ của em hay của anh?
- Do anh đào tạo thì tất nhiên phải nghe theo anh.
- Về phải dạy dỗ anh ta lại mới được.
Nhìn Mai Chi nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng, Hoàng Nam phì cười.
- Còn em thì sao? Không nghe lời thì bị phạt gì đây?
- Không đúng, em không làm gì sai.
- Vậy đây là gì?
Lướt nhẹ tay trên gò má Mai Chi, Hoàng Nam chìa ngón dính vị mằn mặn trước mặt cô. Như bị bắt quả tang, cô liền quay người, đưa lưng về phía anh.
- Không là gì cả, em không làm gì cả...
Thái độ con nít của Mai Chi làm Hoàng Nam chịu thua, không thể tiếp tục giả vờ trách phạt cô. Anh vòng tay áp lưng cô vào lồng ngực mình, dịu dàng hỏi.
- Em có nhiều kỉ niệm với mẹ ở bến tàu này à?
- Ừm... không nhiều, chỉ có một... Anh thấy con tàu ở phía chân trời không? Con tàu đó lớn lắm. Năm em 8 tuổi, bị đưa lên con tàu cũng lớn như thế.
- Em đi đâu?
- Đi Anh. Lần đó đi rất vội vàng. Lúc tiễn em lên tàu, mẹ chỉ từ biệt nhẹ nhàng. Nếu biết đó là lần cuối cùng nhìn thấy mẹ, em sống chết cũng sẽ không rời đi.
Siết mạnh vòng tay, Hoàng Nam ôm chặt cơ thể đang run lên. Mai Chi luôn tự trách mình đã bỏ rơi mẹ.
- Lúc đó em còn nhỏ, không thể làm gì khác.
Nhắm mắt để mặc giọt nước lăn tròn, Mai Chi biết cô không thể làm gì cứu mẹ, nhưng nỗi đau mất mẹ không cha vẫn luôn âm ỉ suốt từ thời thơ ấu.
Gió lại nổi lên, trong vòng tay Hoàng Nam, cô không hề thấy lạnh. Hơi ấm từ má anh len sang má cô làm khuôn mặt nóng dần lên, đôi mắt từ từ mở to. Mỗi lần buồn bực, cô hay đến bến tàu để tìm lại sự thanh tĩnh từ nụ cười hiền hòa của mẹ. Lần này thì khác, Hoàng Nam đã giúp cô.
Xoay người đối diện với Hoàng Nam, Mai Chi vòng tay ôm cổ anh.
- Đừng nói chuyện của em nữa. Kể em nghe về anh đi, điều gì giữ chân anh với bến tàu này?
- Giữ chân?
- Nếu không, một người như anh sao lại cứ ở đây?
- Người anh như thế nào?
- Bí ẩn.
- Ha ha ha, nói thử xem em biết được gì?
Đáng ghét, người hỏi là cô mà tại