Tên truyện: Tiểu thư đào hoa
Tình trạng đăng: cập nhật
Thể loại: xuyên không, cổ đại, nữ cường
Độ dài: cập nhật
Giới hạn độ tuổi: không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: không có
CHƯƠNG 1: XUYÊN QUA
Hoàng Phương Mai 28 tuổi, là một cô gái khá xinh đẹp với mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, sáng ngời. Cô làm chủ một công ty nổi tiếng khi mới 26.
Dù bận rộn nhưng cô vẫn dành thời gian cho việc thực hiện ước mơ đi du lịch của mình. Cuối tuần, cô đi biển chơi. Đang lúc ngắm mặt trời lặn thì Phương Mai chợt thấy hai đứa bé đang chới với phía xa. Không kịp suy nghĩ, cô liền bơi nhanh ra đó cứu người.
Cứu xong hai đứa trẻ, chân cô bị chuột rút vô cùng đau đớn. Một chút nữa là Phương Mai có thể vào bờ an toàn. Nhưng lúc ấy, sóng lớn lại kéo cô ra xa. Cô cảm thấy bất lực khi không thể làm gì. Phương Mai dần dần chìm xuống biển sâu, lạnh buốt.
Phương Mai thấy rất lạnh. Cô mở mắt ra thì thấy mình nằm trên một chiếc giường cổ khá lâu đời. Mọi thứ xung quanh đều đầy mạng nhện, bụi bám từng lớp dày. Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, không sao cũng không trăng. Cô thầm nghĩ:" Ơ, không phải mình chết đuối rồi à! Sao lại ở đây thế nhỉ? Mà đây là đâu vậy ta?".
Bỗng một loạt kí ức từ đâu ùa về. Phương Mai giờ mới biết mình vừa xuyên qua một đất nước tên là Thiết Hoàng quốc. Nguyên chủ là hoàng hậu bị phế, giam vào lãnh cung, lại còn bị hại chết không ai biết. Nhờ vậy mà hồn cô nhập vào xác này. Phương Mai trước yêu vua sâu đậm nhưng tình cảm đó lại bị chà đạp, xem thường. Tình yêu đó trở nên tầm thường, rẻ rúng trong mắt vị thiên tử cao cao tại thượng.
Trong lòng Phương Mai lúc này đau đớn lạ thường, trái tim
như bị xé rách ra từng mảnh. "Bực quá! Tình cảm của người ta thì liên quan gì tới mình. Tự dưng đau khổ giùm à! Thôi ngủ, mai tính tiếp" đó là những điều cô suy nghĩ.
Đang ngủ thì Phương Mai nghe thấy tiếng gọi mình. Trước mắt cô là một tiểu thư giống hệt mình.
- Ta xin cô hãy giúp ta sống tiếp cho thật tốt, có được không? Như vậy ta mới có thể siêu thoát được. Hu hu...
- Cô... Thôi được rồi! Mà khoan, cô mang theo tình cảm của mình luôn đi, chỉ cần để lại cho tôi kí ức là được rồi.
- Ừ, cái này ta có thể đáp ứng.
- Ý, ta không biết nói tiếng nước này.
- Ha ha! Cô có kí ức và năng lực của ta cơ mà. Còn lo gì nữa chứ!
- Wow! Tuyệt quá! Ha ha!
Bóng nàng hoàng hậu mờ dần rồi biến mất trong bóng đêm.
Một mình, Phương Mai cảm thấy buồn và lo lắng cho cha mẹ. Có lẽ họ không thể nào chấp nhận nổi "kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh". Cô khóc to khi nghĩ về điều ấy. Nhưng cô chắc rằng họ sẽ tự hào khi đứa con gái này chết đi mà có thể cứu được hai mầm non của tương lai. Rồi nỗi đau này sẽ vơi theo thời gian mà thôi, Phương Mai hi vọng ba mẹ sẽ sống tốt khi không có cô bên cạnh. Ở thế giới này, cô cũng phải cố sống cho thật tốt để không uổng công đến đây.
Nhưng còn một điều nữa khiến cô vừa buồn vừa tiếc không thôi. Đó là công ty một tay cô gầy dựng sẽ như thế nào đây?
Cô vứt những suy nghĩ vu vơ, sau đó nằm xuống ngủ tiếp.