Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 21: VÀO TRẤN BUÔN
- Ta thật không ngờ trên đời này còn có công tử Thủy Liên trắng trẻo, tuấn mĩ đến độ như trích tiên lạc giữa phàm trần.
- Ha ha! Các ngươi quá khen rồi. Ta làm gì mà có thể như tiên nhân chứ.
- Ta nói thật đấy.
- Ta biết. Ta biết. Bây giờ ta có kế hoạch xây dựng lại trại này, các ngươi có muốn nghe thử không?
- Muốn chứ!
- Được rồi. Ta thấy nơi đây sơn thủy hữu tình, thật sự là rất tuyệt để làm giàu đó.
- Ngươi nói rõ hơn đi!
- Ta sẽ cùng các ngươi xây dựng nơi đây thành khách điếm. Vì ta thấy muốn đi khỏi núi này chỉ có thể qua đây mà thôi. Người đi đường sẽ dừng lại nghĩ ngơi và mua lương khô. Nếu chúng ta mở khách điếm thì sẽ có nhiều tiền cho các huynh đệ sống tốt hơn và không phải cướp bóc khổ sở nữa. Hẳn là các ngươi bị quan binh truy bắt khắp nơi đúng không? Và một điều nữa là cướp vẫn là cướp, dù cho là tốt hay xấu đi chăng nữa thì đó vẫn là hành động sai trái.
- Ngươi nói đúng. Chúng ta biết phải làm gì rồi.
- Thế thì tốt. Chúng ta bắt đầu thôi.
Một tháng sau, khách điếm Trúc Diệp đã hoàn thành mọi thứ. Mới đầu thì chỉ vài ba người đến ở lại hoặc mua lương khô. Dần dần, nó được truyền đi xa nên có nhiều người biết đến hơn.
Phương Mai cùng Lương Sơn nói lời từ biệt để lên đường đi chu du tiếp.
- Hai người ở lại đây cùng bọn ta đi mà.
- Chúng ta đi dạo hết rồi sẽ về thôi, có đi luôn đâu mà. Tới lúc đó, ta sẽ đến tìm các ngươi. Nhớ là đừng quên Thủy Liên này đấy.
- Ha ha! Sao có thể chứ. Thế thì chúng ta không cản hai người nữa. Lên đường thượng lộ bình an, về thì nhớ tới đây thăm bọn ta đấy.
-
Được. Cáo từ!
Nói rồi, xe ngựa lao nhanh vào rừng cây bạt ngàn chỉ còn lại tiếng vọng xa xa. Thanh và Tranh đứng đó nhìn theo bóng ngựa đã mất hút mà lòng thấy trống rỗng. Dù gì đi nữa, ba người đã cùng nhau làm, cùng nhau ăn, cùng nhau dạo chơi, ít nhiều cũng có tình cảm. Nhưng sao nó lại lạ kì như thế.
- Tranh đệ, ta cảm thấy mình có cảm tình với Thủy Liên đó. Làm sao bây giờ?
- Đệ cũng không biết nữa. Nghe tới cái tên "Thủy Liên", Liễu Tranh lại bất giác đỏ mặt.
- Không phải đó chứ. Tranh đệ của ta cũng phải lòng Thủy Liên rồi sao? Nhưng vấn đề chúng ta đều là nam nhân. Chẳng lẽ, hai huynh đệ ta bị bệnh chăng?
- Đệ không biết đâu.
Xe ngựa chở Phương Mai và Lương Sơn chạy đến một trấn khá lớn, đông đúc, tấp nập người mua kẻ bán. Phương Mai bước xuống xe đi dạo, còn Lương Sơn đưa ngựa đến một khách điếm để cho ngựa ăn cỏ.
Phương Mai đi tới đâu, người ngắm nhìn tới đó. Nhiều tiểu thư khuê các vừa nhìn vừa thẹn thùng đỏ mặt. Phương Mai thì chẳng để ý gì, lại tiếp tục phe phẩy quạt đi xem hàng này đến hàng khác khiến bao trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Phương Mai đi đến một quầy bánh bao mua vài cái bánh ăn cho đỡ đói. Vừa đi nàng vừa nghĩ: "May mà ở trong cung mang theo ngân lượng. Lại thêm Trúc Diệp khách điếm buôn bán có lời nên được Thanh và Tranh tặng thêm lộ phí lên đường. Không là giờ có thể mình đi ăn xin rồi. Phải kiếm gì làm thêm mới có bạc đi tiếp thôi!".