Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 23: LẠC NHAU KHÔNG BIẾT BAO GIỜ GẶP LẠI?
Thức ăn được người làm bưng lên nhanh chóng. Món nào món nấy đều tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến dạ dày người ta không thể cưỡng lại được. Phương Mai ngồi ngay vào bàn, cầm đũa lên rồi nói:
- Ta không khách sáo đâu đó.
- Ừ. Chàng mỉm cười, rồi cầm đũa gắp cho nàng nào là thịt, nào là rau.
Nuốt xong thức ăn, nàng chợt nhớ ra thứ gì vội nói:
- Ta còn chưa biết tên của ngươi đó?
- Ha ha... Ta tên Chu Liêm Y. Nàng có thể gọi ta là Liêm Y hay Y gì cũng được. Mà nàng tên thật là gì vậy?
- Ta tên Hoàng Phương Mai.
- Sao? Nàng là Mai hoàng hậu?
- Ừ, đã từng là hoàng hậu thôi. Cũng chưa động phòng gì mà. Nói ra cũng thật là may mắn.
- Thật sao?
- Ừ. Ta muốn đi du ngoạn nên mới giả làm Thủy Liên công tử.
- Thì ra là thế! Tốt quá rồi!
- Hả?
- Không có gì, nàng đừng bận tâm. Mau ăn nhiều vào đi. "Vậy là ta còn cơ hội rồi! Nàng không thể thoát khỏi tay Chu Liêm Y này đâu. Ha ha..."
- Ừm...
Ăn uống no say, Phương Mai muốn cáo từ, nhưng Liêm Y cứ năn nỉ ở lại chơi vài ngày. Nàng nhất thời mềm lòng liền đồng ý.
- Không biết Lương Sơn ra sao rồi?
- Nàng đừng lo lắng. Hắn là nam tử hán, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
- Ngươi nói cũng đúng. Hi vọng là vậy.
Về phần Lương Sơn, chàng tìm kiếm Phương Mai khắp nơi nhưng không có tin tức gì. Chàng không còn bình tĩnh để suy nghĩ bất cứ việc gì một cách thấu đáo cả. Chàng điên cuồng, điên cuồng tìm kiếm nàng bất kể ngày đêm, không ăn không ngủ. Ai hiểu được trong lòng Lương Sơn lo lắng cho Phương Mai đến nhường nào.
"Tiểu thư, người đi đâu rồi? Người có biết ta tìm nàng rất khổ, rất khổ hay không? Nàng có an toàn không? Nàng có ăn uống đầy đủ không? Nàng đang ở đâu? Tất cả đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ tốt cho nàng. Ta muốn gặp nàng ngay bây giờ. Ta thực sự nhớ nàng nhiều lắm!" Lương Sơn buồn bã, đau lòng không thôi.
Lương Sơn thẫn thờ đi trên đường. Bỗng, đằng xa có tiếng quát lớn:
- Mau tránh ra! Ya... ya...
Tiếng vó ngựa giẫm mạnh trên đất. Bụi bay mù mịt. Lương Sơn nhanh nhẹn tránh thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Người trên xe lúc này bước xuống.
- Thật xin lỗi vị huynh đài này. Chúng ta có chuyện gấp nên mới cho ngựa
đi nhanh như thế.
- Không có gì.
- A, Sơn ca ca!
- Hả?
Lúc này, Lương Sơn mới nhìn rõ người trước mặt là ai. Đó chính là Chương Vũ cùng An vương gia - Thiết Tử Bạch.
- Hai người sao lại ở đây?
- Chúng ta đi tìm Mai tỷ đó.
- Ngươi không phải là ảnh vệ của Phương Mai sao? Cớ gì ngươi lại đi một mình ở đây? Tử Bạch hỏi.
- Tiểu thư đã lạc với ta vào mấy ngày trước rồi.
- Sao lại như thế?
- A... tỷ tỷ của ta. Ta muốn gặp tỷ ấy.
- Đừng làm ồn! Chuyện là như thế nào?
- Chuyện là vầy...
Lương Sơn kể rõ mọi chuyện xong, An vương gia liền lấy giấy bút ra viết một bức thư rồi đưa cho ảnh vệ mang đi.
Từ ngày Phương Mai rời đi, Chương Vũ mặt lúc nào cũng rầu rĩ. Chàng không còn hay cười nói như trước nữa. Hi vọng tìm được Phương Mai lại một lần nữa mong manh khiến cho chàng sa sút tinh thần. Giữa họ như có một một bức tường vô hình, nàng đi thì chàng đến. Ông trời thật biết đùa giỡn con người mà.
Thiết Tử Bạch cũng không khá hơn Chương Vũ, chàng âm thầm chờ đợi ngày gặp Phương Mai để bày tỏ lòng mình. Nhưng hi vọng vừa hé thì đã vội dập tắt. "Tại sao nàng mất tích? Tại sao? Nàng có đang gặp nguy hiểm gì không? Nàng có biết ta hối hận lắm không? Ta trách sao không nói rõ lòng mình sớm chứ. Trách mình vô dụng không bảo vệ được nàng. Nàng đang ở đâu? Ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."
Chương Vũ và Thiết Tử Bạch đến được trấn này nhanh như vậy là do hai người cứ đi suốt không ngừng nghỉ. Họ vừa đi vừa dò la tin tức của nàng. Đến khách điếm Trúc Diệp, hai người có thêm nhiều thông tin hơn. Và cũng may mắn rằng Phương Mai đi du ngoạn nên ở lại mỗi nơi một tuần, có khi một tháng mới khởi hành tiếp. Nhờ vậy mà Chương Vũ và Tử Bạch mới đuổi kịp.