Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 3: BẮT ĐẦU CUỘC SỐNG MỚI
Không còn cách nào, nàng chải tóc, sau đó buộc cao như mấy công tử, thiếu gia.
Phương Mai chọn bộ đồ trắng duy nhất trong tủ ra mặc. Vì nguyên chủ trước toàn mặc đồ đỏ, nhìn nóng, mà quá sặc sỡ cô lại không thích.
- Lương Sơn! Ngươi vào được rồi đó.
Hắn bước vào. Cứ ngỡ mình nhầm phòng. Trước mắt hắn giờ đây là một tiên nữ trắng muốt, cao quý, thanh cao, tỏa ra anh khí bức người, không son phấn dày như mọi ngày.
Bởi bình thường, Phương Mai trước rất muốn làm vui mắt người mình yêu nên trang điểm. Nàng lại không biết cách làm, nên càng trang điểm càng không đẹp mà xấu thêm.
- Này, Lương Sơn. Ngươi nhìn ta có giống mấy công tử nhà giàu hay không?
- Không giống!
- Sao kì vậy! Ta thấy giống mà!
- Bộ quần áo của tiểu thư mặc là nữ trang mà.
- À, quên mất! Sau này phải kiếm mấy bộ đồ nam mặc chơi mới được. Ha ha!
- Sao?
- Không có gì! Ngươi đừng bận tâm. Thôi chúng ta dọn dẹp lại chỗ này cho sạch đi.
- Vâng.
Hai người dọn dẹp đâu vào đấy rồi rửa tay ngồi nghỉ. "Trời ơi, mệt quá đi mà! Sáng giờ chưa ăn gì. Đói quá!" Nàng than thầm.
Mới nãy dọn dẹp, Phương Mai để ý thấy nhà bếp có vài thứ rau quả. Nàng liền xuống làm mấy món để ăn.
Lương Sơn không ngờ rằng tiểu thư nhà mình có thể nấu nướng, còn nói chuyện với chính mình nhiều như vậy nữa.
Trước đây, Phương Mai trong mắt chỉ có người mình yêu, không để ý tới ai khác. Và vì thế, nàng không cảm nhận được tình cảm chân thành của Lương Sơn.
Phương Mai thuyết phục mãi Lương Sơn mới chịu ngồi
ăn cùng.
- Ta thật không ngờ, trong cung mà đãi ngộ kém quá, không người bưng cơm rót nước tận nơi thì thôi chứ. Ngay cả thức ăn cũng chỉ toàn rau củ xấu.
Lương Sơn yên lặng ăn cơm không nói gì.
Hai người ăn cơm xong thì dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.
Phương Mai nhờ Lương Sơn dạy mấy chiêu võ để phòng thân. Hắn bằng lòng ngay. Kiếp trước cô cũng học võ, nhưng cổ đại và hiện đại khác nhau, nên có dịp học hỏi thì tranh thủ ngay. Trước khi bước vào học, nàng khởi động mấy động tác để tránh trật các khớp xương.
- Haizz... Mệt quá!
- Tiểu thư! Nước!
- Ha ha! Cảm ơn ngươi.
Lương Sơn rất ngạc nhiên. Chàng không thể ngờ một tiểu thư liễu yếu đào tơ như Phương Mai lại học võ nhanh và mạnh mẽ đến thế. "Tiểu thư thật sự thay đổi rồi! Nàng không còn lạnh lùng, ít nói mà gần đây hay cười hơn, còn nói chuyện với mình nữa. Thật tuyệt!" Lương Sơn cảm thấy hình ảnh của Phương Mai ngày càng khắc sâu trong tim không thể nào buông bỏ được.
Sự sống tiềm ẩn, với sức mạnh phi thường, cây hoa đào đã chịu khát, chịu nóng, cắm rễ vào lớp đất cằn cỗi, nghèo dinh dưỡng, ầm thầm lớn lên.