Rời khỏi nhà hàng, Cố Minh khá tức giận, suốt dọc đường về nhà không nói gì với Nhã Hi, chăm chú lái xe.
Cô hỏi anh chỉ ừ, hay gật đầu chứ không nói gì thêm.Còn Lâm Trạch, anh chàng cố lôi kéo anh trai đi về sớm nhưng vì Lâm Phong đang mải tán gẫu với Hạ Cảnh Dật nên bảo anh về trước.
Vì tối nay đã uống rượu nên không tiện lái xe về trước, đành phải đợi đến lúc kết thúc buổi tiệc.Sau đó, Lâm Phong thế nào lại bị Hạ Cảnh Dật "dụ dỗ" về nhà em ngủ 1 tối.
Thế là Hạ Cảnh Thuần đành "nghiến răng nghiến lợi" lái xe đưa Lâm Trạch về nhà anh ta, may là cô vừa mới lấy bằng lái được 1 tuần.Tình trạng của bên Lâm Trạch cũng không khác gì bên của Cố Minh.
Không khí im lặng đáng sợ bao trùm trong xe.
Đã thế Cảnh Thuần ngày thường hổ báo bao nhiêu, bây giờ lại nhát chết.
Cô lái xe chậm rì rì, vì vừa mới lấy bằng mà.- Tiểu Thuần à, em có thể lái nhanh hơn 1 chút không?- Giỏi thì anh ra đây mà lái, người ta đưa về tận nhà không cảm ơn còn nói gì chứ?- Được, thế anh lái.
Lỡ mà bị cảnh sát bắt được vừa uống rượu vừa lái xe thì em trả tiền nộp phạt cho anh nhé!Cảnh Thuần cứng họng.
Cô không đem theo tiền trong người, đành phải nhịn anh ta, lái nhanh hơn một chút.
Sao hôm nay anh ta uống có tí rượu mà gan lại to thế, còn to tiếng với cô?Cuối cùng cũng về đến biệt thự riêng của Lâm Trạch.
Lúc lái xe đi mất nửa tiếng, lái về mất 1 tiếng.- Có tự vào nhà được không?- Cảnh Thuần bỗng dưng nổi máu "tốt bụng".Lâm Trạch đờ người ra một lúc, trong lòng nở hoa" cô ấy quan tâm mình".
Nhưng vì vẫn giận chuyện ban nãy, hơn nữa giờ lại bảo "anh không vào được, em giúp anh đi" thì có vẻ mất giá quá.
Nên Lâm Trạch từ từ xoay người, cô giữ vẻ bình tĩnh.- Anh vẫn ổn.
Em về trước đi, trời tối con gái ở bên ngoài không tốt đâu.Cảnh Thuần không nói không rằng, quay xe đi về.
Lúc đó, Lâm Trạch lại tràn ngập sự hối hận, chết cha, cứ làm giá quá rồi cô ấy bỏ đi như vậy.
Nhưng không đuổi theo kịp, anh lủi thủi vào nhà.Ngày hôm sau, mới 4h sáng, quản lí Đàm Sở Tuyết đã gọi điện cho anh.- Lâm Trạch, cậu không để tôi yên ổn một phút nào à? Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi gửi cho cậu cái này, tự xem đi.Sau đó, Lâm Trạch thấy bức ảnh anh bước xuống từ xe của Cảnh Thuần.
Bên dưới là hàng ngàn bình luận, đều chửi Cảnh Thuần.Lâm Trạch không suy nghĩ gì nhiều, liền đăng 1 bài .[ Hạ Cảnh Thuần và tôi là bạn bè, chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.
Trước đây từng là hàng xóm.
Hơn nữa, bộ phim mà chúng tôi đóng chung sắp sửa khai máy, chúng tôi chỉ đi ăn với nhau 1 bữa thôi.
Mong mọi người đừng nói cô ấy.]Đăng xong, anh tắt nguồn điện thoại, đi ngủ tiếp.Đến lúc tỉnh dậy là 8h sáng, bật nguồn điện thoại lên, có biết bao nhiêu tin nhắn gửi đến,