Đợi rất lâu sau, bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn thấy những người đứng ngoài, ông thoáng kinh ngạc, trai đẹp đủ kiểu đều có.
Ông còn chưa hết kinh ngạc, đám người đó đã chạy ngay đến chỗ ông.
Nhất là 2 thanh niên trẻ, chạy ngay đến, còn đồng thanh hỏi :- Cô ấy có sao không bác sĩ?- Có 2 cô gái trẻ, tôi trả lời ai trước?Mẹ Cảnh Thuần đứng sau nói :- Cả 2 đứa thế nào ạ?- 1 cô tóc ngắn, 1 cô tóc dài.
Cô tóc ngắn thì chấn thương nhẹ hơn, sẽ tỉnh sớm thôi.
Còn cô tóc dài bị nặng hơn, thân thể thì không vấn đề gì, mấy vết thương nhỏ.
Nhưng đầu va đập hơi mạnh, phải mất mấy ngày mới có thể tỉnh lại được.
Sau khi tỉnh lại, cần ở lại viện thêm khoảng hơn 1 tuần để chúng tôi theo dõi xem có triệu chứng gì phát sinh không, sau đó về nhà tịnh dưỡng.
Nhớ là phải chăm sóc thật tốt vào.Bác sĩ nói xong, Lâm Trạch thở dài, còn mặt Cố Minh trắng lại càng trắng.
Không khí ngoài hành lang lại càng nặng nề hơn.
Đều là người thân, nên ai bị thương nặng đều là vấn đề.
Hiện giờ chưa được vào thăm, bác sĩ bảo là khoảng vài tiếng nữa, mọi người tạm thời cứ nghỉ ngơi đi đã, nhìn ai cũng bơ phờ.
Bố Nhã Hi nói với Cố Minh là nên về trước đã, nhưng anh chỉ thều thào bảo ông về trước, anh sẽ ở lại đây.
Lâm Phong đưa bố mẹ Cảnh Thuần về, còn Lâm Trạch bị Đàm Sở Tuyết gọi về gấp, bố Nhã Hi thở dài rồi tự lái xe về.Cố Minh ngồi lại một mình, anh thấy dễ chịu hơn một chút, khóe mắt rơm rớm nước.
Quả thật vừa rồi quá đáng sợ.
Cố Minh bây giờ mới thật sự bình tĩnh lại được.
Vừa nãy anh đã nghĩ ra biết bao nhiêu hậu quả, sợ hãi.
Bao nhiêu kí ức trước kia ập về.
Bố mẹ ruột của anh, anh không chứng kiến tận mắt cái chết của họ.
Nhưng anh chỉ nhớ cũng hành lang bệnh viện, anh cùng anh trai ngồi đợi, sau đó nhận được một tin xấu.
Lúc đó anh đã 12 tuổi, đã biết thế nào là đau khi mất người thân.Chứng kiến cảnh chiếc xe ô tô kia bị đâm, trong xe lại có người vừa là người thân, vừa là người yêu, dường như lúc đó anh đã mất kiểm soát.
Anh điên cuồng đào bới trong đống kính vỡ nát, để tìm người mình yêu.
Anh sợ máu, anh sợ bệnh viện.
Khi thấy Nhã Hi đầu đầy máy, anh tưởng như đã suýt ngất.
Nhưng vẫn cố gắng bế cô dậy.
Anh không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất.Ngồi một lúc lâu, sau đó xuống khuôn viên của bệnh viện để hít thở không khí trong lành, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Giờ anh mới nhớ đế Lâm Trạch, hôm nay đang diễn ra buổi concert của hắn cơ mà, sao lại chạy đến đây?Anh vội moi điện thoại từ sâu trong túi quần ra, có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, nhưng