Dạo trước, Nhã Hi thích ăn bánh ngọt đến nỗi mà còn lên mạng tìm hiểu các loại bánh, những đại thần bánh ngọt, sau đó biết được cái tên này.
Leo.
Chỉ có một tên này thôi, không có tấm ảnh nào của anh cả.
Vì thế, nó càng kích thích Nhã Hi tìm hiểu anh.
Sau đó, cô đọc được mấy bài viết về việc anh được nhận giải cho chiếc bánh sáng tạo nhất, độc đáo nhất trong một cuộc thi quốc tế, còn cả giải "người làm bánh ngon nhất ", cuộc thi tổ chức với quy mô thế giới.
Cô biết thêm được vài thông tin nữa đó là, anh chàng này còn rất trẻ, chưa tới 30 mà đạt được những thành tựu đáng nể.Cô hỏi anh để xác nhận lại, anh thản nhiên gật đầu.
Nhã Hi tưởng mình sắp bay lên mây xanh rồi.
Mình gặp được người thật, còn được nói chuyện với anh nữa.
Nhưng vui mừng còn chưa hết, cơn xấu hổ ập đến, cô còn vừa nói là biểu diễn để thu hút khách, thật sự rất mất mặt.Còn về phần Cố Gia Kiệt, thực ra chính bản thân anh cũng không biết tại sao lại nhận cô bé này vào làm.
Tiêu chuẩn không đủ, kinh nghiệm không có, còn rất trẻ con nữa.
Anh chỉ thấy, cô bé khiến cho anh cảm giác rất quen thuộc.- Được rồi!- Cố Gia Kiệt lên tiếng kéo Nhã Hi lại dòng suy nghĩ ban đầu.- Đây là các nhân viên của quán, đây là Higo, và đây là Lưu Tinh.Nhã Hi mỉm cười và giơ tay ra bắt từng người.
Higo có vẻ thân thiện, nhưng Lưu Tinh thì hơi khó gần thì phải.
Lúc Nhã Hi đưa tay ra bắt, mặt cậu ta rất thờ ơ, bắt tay hời hợt.
Nhưng Nhã Hi cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô quay sang hỏi Cố Gia Kiệt.- Anh ơi, vậy mỗi tháng em đóng bao nhiêu tiền học việc ạ?- Anh không lấy tiền đâu.
Em vừa học vừa làm.Nhã Hi gật gật đầu, sau đó hỏi bao giờ có thể làm việc luôn.
Cố Gia Kiệt nói, anh sẽ phổ biến cho cô các quy định của quán, cũng như quy mô của quán.Thực ra nhìn quán mới thế thôi, chứ quán ở đây đã 1 năm rồi.
Quán "Rose", thực ra gọi là thương hiệu cũng được, đã có mặt ở nhiều nơi trên nước Anh, vì những người sành bánh ngọt đều biết đến đại thần Leo, ở những chi nhánh của các thành phố khác, bánh được phục vụ rộng rãi cho tất cả mọi người.
Còn ở đây chỉ là một chi nhánh nhỏ ở London, nhìn có vẻ ít khách nhưng thật ra, chỉ có những khách giàu đến cực giàu mới có thể mua được bánh ở đây.
Bánh thường được đặt trước 3 tháng, mặc dù đắt những vẫn nhiều người muốn ăn, nguyên liệu cực hiếm, đắt đỏ, và bánh thì làm rất cầu kì.Nghe Cố Gia Kiệt nói, Nhã Hi cảm thấy mình đúng là chó ngáp phải ruồi, người khác cầu còn không được, vậy mà chỉ một bông hoa thêu đơn giản đã được nhận vào.
Sau này cô nhất định phải chia sẻ kinh nghiệm này cho ai muốn xin việc vào quán bánh.Trước tiên cô phải làm từ những việc đơn giản nhất, đó là dọn dẹp quán,