Ôm hộp giày Mộng Như Ý, thân thể Tiêu Diệu Vân hơi run lên, cô cảm thấy chỉ cần có Lăng Thành ở bên cạnh, hết thảy đều trở nên tốt đẹp.
Mộng Như Ý, đây chính là đôi giày Mộng Như Ý mà cô mong ước đã lâu.
Lúc này, cô thật sự muốn ôm lấy Lăng Thành hôn một cái!
Thế nhưng ba cô còn đang đứng bên cạnh, mặt cô hơi đỏ lên, nói khẽ: “Lăng Thành, anh, anh tặng tôi giày, tôi mời anh ăn cơm nha.
Hai cái này chênh lệch rõ ràng như vậy, tôi nghĩ chắc anh cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ.” Không phải sao, đôi giày này được đấu giá 10 tỷ, một bữa cơm mới có bao nhiêu tiền chứ.
Thực ra cô muốn mời Lăng Thành ăn cơm, không chỉ bởi vì muốn cảm ơn hắn.
Thực ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là cô muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút.
Dù là ở chung thêm một tiếng thôi cũng đủ rồi.
Lăng Thành nghĩ nghĩ, cười gật đầu: “Được.” Dù sao thì bây giờ hắn cũng không bận, đi ăn với cô một lúc cũng được.
Ngay khi hai người chuẩn bị lên xe, điện thoại trong túi Lăng Thành bỗng nhiên vang lên.
Là ai vậy, gọi điện vào đúng thời khắc mấu chốt như vậy.
Thực sự là mất hứng.
Lẩm bẩm một tiếng, lấy điện thoại ra xem, là Lâm Tuyết gọi tới.
“Cảnh sát Lâm, có chuyện gì à?” Nhận điện thoại, Lăng Thành hỏi một tiếng.
“Anh trai tốt, bây giờ anh có rảnh không? Có chút việc gấp muốn nhờ anh giúp một chút.” Lâm Tuyết nói khẽ.
Một tiếng “anh trai tốt” khiến xương cốt cả người Lăng Thành đều mềm nhũn.
Tình huống gì đây? Mỗi lần bảo cô gái này gọi anh trai còn khó hơn lên trời, hôm nay sao lại gọi một cách sảng khoái như vậy?
Lăng Thành cười híp mắt nói: “Em gái ngoan, có chuyện gì mà vội như vậy.” Nghe được ngữ khí của Lăng Thành lộ ra sự trêu chọc, Lâm Tuyết cắn chặt môi.
Cô làm sao vậy? Tại sao vừa mới nghe điện thoại thì đã bật thốt lên gọi hắn là anh trai vậy? Cô là đội trưởng đội hình sự, bình thường cao ngạo lắm mà, tại sao khi nói chuyện với Lăng Thành lại giống như con nít vậy, một tiếng anh trai tốt này, sau khi gọi lên thì cô cũng phải đỏ mặt.
Nghĩ thầm, Lâm Tuyết để cho mình bình tĩnh lại, nói thật nhanh: “Là chuyện rất quan trọng, tôi bây giờ đang ở một quán cà phê chờ anh, anh qua đây chúng ta nói rõ hơn.” Nói xong những lời này, cô bèn cúp điện thoại.
Mấy giây sau, Lâm Tuyết gửi vị trí quán cà phê tới.
Nhìn vị trí mà cô gửi tới, Lăng Thành bất đắc dĩ thở dài, xoắn xuýt nhìn Tiêu Diệu Vân nói: “Vốn muốn thả lỏng tâm tình một chút, kết quả chẳng được nhẹ nhõm chút nào, có người mời uống cà phê, cùng đi chứ?”
Tiêu Diệu Vân cắn môi, tựa hồ có chút do dự, nhẹ giọng hỏi: “Là ai tìm anh vậy?” Vừa rồi lúc Lăng Thành nghe điện thoại, đầu dây bên kia mở miệng gọi một tiếng anh trai tốt, bên này mở miệng gọi một tiếng em gái ngoan.
Tiêu Diệu Vân hoàn toàn không nghe ra là ai, chỉ biết là một cô gái, hơn nữa tuyệt đối không phải là Giai Kỳ, nghe quan hệ của hai người có vẻ rất thân mật.
Cho nên trong nháy mắt này, tâm tình của cô có chút thất vọng, có điều cô vẫn muốn biết đối phương là ai.
Phát giác được vẻ mặt của Tiêu Diệu Vân thay đổi, Lăng Thành vốn muốn nói là Lâm Tuyết.
Nhưng nghĩ lại, hắn tùy ý cười nói: “Một người bạn.” Nói xong những lời này, trong lòng Lăng Thành không khỏi nói thầm: Kỳ quái, sao hắn lại bắt đầu quan tâm tới suy nghĩ của cô như vậy?
“Vậy tôi không đi đâu, vừa rồi trong điện thoại, người bạn này của anh hình như có chuyện rất gấp, tôi không quấy rầy hai người nói chuyện chính sự đâu!” Tiêu Diệu Vân thấp giọng nói.
Lăng Thành gật gật đầu: “Vậy được rồi, tôi đưa cô về nhà.” Cái cô Tiêu Diệu Vân này, thực sự là quá thân thiện.
Không biết sau này ai có thể may mắn lấy được cô về nhà.
Thế nhưng Tiêu Diệu Vân lại sốt ruột không chịu được! Sao, sao anh lại bảo đưa tôi về nhà luôn vậy.
Tôi khẩu thị tâm phi mà! Tôi cũng muốn đi xem một chút rốt cuộc là ai mà lại thân mật với anh như vậy mà!
Nhưng lúc này, Lăng Thành đã khởi động xe.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, cái tên Lăng Thành này, không biết con gái đều là khẩu thị tâm phi hay sao! Lăng Thành thực sự không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này hắn chỉ chuyên tâm lái xe, chỉ chốc lát sau lại có hai tin nhắn WeChat gửi đến, đều là của Lâm Tuyết: “Anh trai tốt, anh nhanh lên một chút, thật sự có việc gấp mà!”
....
Tại biệt thự Tống Gia.
Bên trong mật thất, Lăng lão gia tử ngồi ở đó, gương mặt mỉm cười.
Trên bàn trà bên cạnh có hai chén trà, hương trà tỏa ra ngào ngạt.
Ngồi đối diện với Lăng lão gia tử là người đàn ông.
Người đàn ông này nhìn không ra tuổi tác, tựa như mới hơn 30, lại tựa như đã hơn 50 tuổi, trên người mặc trường bào của Đạo Gia, búi tóc cũng theo kiểu Đạo Gia, người đàn ông này tạo cho người ta một loại cảm giác vừa chính lại vừa tà.
Người này tên là Dương Bất Nhị, người giang hồ xưng hắn là Bất Nhị Đạo Sĩ.
“Đạo hữu xa xôi ngàn dặm đến đây, lão phu thực sự là vô cùng vinh hạnh.” Lúc này, Lăng lão gia tử nâng chén trà lên, rất khách sáo mở miệng nói.
Hai ngày trước, Lăng lão gia tử gửi tin tức cho Dương Bất Nhị, vốn cho là hắn bề bộn nhiều việc sẽ đến muộn mấy ngày, không nghĩ tới ngay ngày hôm sau đã đến rồi.
Dương Bất Nhị mỉm cười, phất tay nói: “Dựa vào giao tình giữa chúng ta thì còn nói mấy lời khách sáo ấy làm gì? Gọi tôi tới gấp như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Hô! Lăng lão gia tử thở dài, mở miệng nói: “Tôi muốn dẫn dắt toàn bộ con cháu Tống Gia tu luyện.” Vừa nói xong, ông không nhịn được nghĩ đến việc Lăng Thành làm loạn một trận,