“Cái này…”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện lâm vào lúng túng…
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra…
Rõ ràng, Lạc Nam triển khai Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn, sức mạnh khủng bố đến mức diệt đi tất cả công kích được ngưng tụ từ 55 cái Đan Điền của Quỷ Đỏ.
Ép Quỷ Đỏ rơi vào đường cùng, ngay cả Đế Binh cũng phải mang ra vận dụng, sau đó còn bị Lạc Nam bắt bài, khiến Đế Binh vô hiệu, lãnh trọn Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
Vậy tại sao, Quỷ Đỏ bình yên vô sự, còn Lạc Nam nằm hấp hối trên mặt đất?
Bên trong đó, rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Bởi vì có Thánh Uy bao quanh, nên thần thức của các Thiên Đế cũng không thể thăm dò vào trong vụ nổ khi Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn bạo tạc…
Điều này dẫn đến toàn trường ngơ ngác, không hiểu ra sao…
“Khụ khụ khụ…”
Lạc Nam ho khan kịch liệt, ý niệm vừa động…một kiện y phục bình thường từ Nhẫn Trữ Vật đã xuất hiện bao trùm toàn thân, chứng tỏ hắn chưa chết.
Bất quá, thân thể của hắn lúc này đầy máu, miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Thê thảm đến cực điểm.
Nhìn Lạc Nam như vậy, chúng nữ Hậu Cung và Làng Nhất Thế không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lao xuống Đấu Trường nâng đỡ lấy hắn.
Chúng nữ tràn ngập lo lắng vây quanh Lạc Nam, mà Lạc Kỳ Nam cùng Loan Loan thì hung hăng trợn mắt nhìn lấy Quỷ Đỏ, đề phòng đến cực điểm.
“Khụ…ta không sao…” Lạc Nam khoác khoác tay, ra hiệu chúng nữ đừng lo lắng.
Mà ở phía đối diện, Quỷ Đỏ không rảnh để tâm đến địch ý của chúng nữ, trái lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn lấy Lạc Nam.
Bên trong ánh mắt có mê mang, khó hiểu, không thể tưởng tượng…
Vốn bình tĩnh như Quỷ Đỏ, lúc này trong lòng đang rối như tơ vò.
Cảm giác tử vong khi đó mà Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn mang đến vẫn còn hằn sâu trong tâm trí hắn.
Nhưng không thể lường được, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lại có người cứu mạng của mình…
Điều này khiến Quỷ Đỏ thật sự cảm thấy mê mang trong thời gian ngắn…
“À…trận này, còn chiến tiếp không?” Bụt lúng túng chen miệng vào hỏi.
Ngay cả lão già thành tinh như hắn trong lúc nhất thời chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra…
Với trạng thái hiện tại của Lạc Nam, Bụt muốn tuyên bố Quỷ Đỏ thắng cuộc, nhưng lại chẳng biết vì sao cảm giác trong chuyện này có gì đó quái lạ, nên chưa mở miệng tuyên bố, trái lại hỏi ý hai đối thủ.
Trước câu hỏi của Bụt, Lạc Nam lẳng lặng nhìn Quỷ Đỏ, không có ý định lên tiếng trước.
“Tại sao?” Quỷ Đỏ thật sâu nhìn thẳng hắn, khàn khàn phun ra hai chữ.
Lạc Nam nhún nhún vai, truyền âm nói: “Nhìn thấy trước một số chuyện, hứng thú ra tay!”
Quỷ Đỏ ánh mắt nhíu chặt, cảm thấy không hài lòng câu trả lời quá mức mơ hồ của Lạc Nam, bất quá vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dù sao đi nữa, không chết vẫn là quan trọng nhất.
Hắn nhìn sang Bụt, nghiêm túc nói: “Trận này, ta Quỷ Đỏ nhận thua!”
“Hít!”
Toàn trường lại hít một ngụm khí lạnh.
Quỷ Đỏ vậy mà nhận thua? Rốt cuộc con mẹ nó…chuyện gì đã diễn ra?
Lúc đầu Lạc Nam thắng chắc, nhưng sau đó lại hấp hối như chó chết…
Cuối cùng Quỷ Đỏ bình an vô sự, lại mở miệng nhận thua?
Chúng cường giả trong bụng cồn cào, hận không thể đào móc đầu não của hai tên này, xem bọn hắn đang suy nghĩ cái gì, xem vì sao cuộc chiến vốn dĩ gay cấn lại kết thúc một cách khó hiểu đến như vậy.
“A?” Ngay cả Bụt cũng hơi á khẩu, ánh mắt tròn xoe nhìn lấy Quỷ Đỏ.
Phát hiện thái độ của Quỷ Đỏ cực kỳ nghiêm túc, bước chân rời khỏi Đấu Trường.
Bụt mới hít sâu một hơi, cao giọng tuyên bố nói:
“Trận chiến cuối cùng khép lại, người khiêu chiến giành lấy thắng cuộc – Lạc Nam!”
Toàn trường im ắng đến cực điểm, bọn hắn vẫn đang bận rộn suy đoán tình huống vừa rồi…
Dựa vào thái độ của Quỷ Đỏ và Lạc Nam, bọn hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Chẳng ai lại liều lĩnh và mạo hiểm làm như thế cả…
“Hoan hô! Thắng!”
Trong đại điện chưa có ai hoan hô, xem qua Màn Ảnh bên ngoài, đám em vợ của Lạc Nam đã nhảy dựng cuồng hỉ, nước mắt nước mũi chảy ra, từng ánh mắt đỏ hồng, thân thể run rẩy, nhiệt huyết đến cực điểm.
Bọn hắn không bận tâm tình cảnh vừa rồi, cái bọn hắn quan tâm chính là việc Quỷ Đỏ đã mở miệng nhận thua.
Với một nhân vật hùng mạnh và kiêu ngạo như Quỷ Đỏ, để hắn mở miệng nhận thua so với đánh bại hắn còn khó hơn.
Vậy mà tỷ phu của bọn hắn đã làm được điều này, khiến Quỷ Đỏ tâm phục khẩu phục.
Làm sao đám em vợ như bọn hắn không cảm thấy tự hào?
…
“Không ngờ…hắn lại nhận thua!?”
Hắc Trư dùng ánh mắt không dám tin nhìn theo bóng lưng Quỷ Đỏ, lại ngơ ngác nhìn về thân ảnh đang được chúng nữ nâng đỡ của Lạc Nam.
Vạn cổ đến nay…hình như chưa có người có thể khiến nhân vật như hắn tự nhận thua cuộc a…
Hắc Trư dám khẳng định, để Quỷ Đỏ nhận thua so với giết hắn còn khó hơn!
Vậy mà, nam nhân kia đã làm được rồi?
Kinh ngạc giống Hắc Trư còn có Lâm Tích…
Lúc này, thiếu nữ và Hắc Chồn trong lòng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh…một câu hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu:
“Lạc Nam hắn…đã làm gì để Quỷ Đỏ nhận thua?”
Lạc Nam ăn vào một viên Tiên Đan Khổng Lồ, Niết Bàn Linh Thủy và Sinh Mệnh Huyền Mộc bao trùm cơ thể.
Ở trước mặt quá nhiều lão quái vật, hắn không muốn lấy ra Bất Tử Dược Thủy, tránh những phiền phức không đáng có.
Mặc dù chỉ thông qua Bất Tử Dược Thủy rất khó đoán được nó vốn được luyện chế từ lá cây Bất Tử Thụ, nhưng cẩn thận vẫn là hơn…
“Tiểu bảo bối, baba thắng!” Lạc Nam được Yên Nhược Tuyết và Độc Cô Ngạo Tuyết nâng đỡ hai bên trái phải, đầy vui vẻ nói với Lạc Kỳ Nam.
“Hừ!” Tiểu Kỳ Nam lau đi con mắt đang ửng hồng, yêu kiều khiển trách nói:
“Xem ngươi liều mạng như vậy, lỡ mất một khối thịt nào, mẫu thân với các dì sẽ lột da ta!”
“Các nàng dám?” Lạc Nam trợn mắt, ra vẻ hung tợn nói: “Dám động vào tiểu bảo bối của ta, dù là mẫu thân ngươi cũng không được!”
“Hứ!” Tiểu Kỳ Nam bĩu môi, trong lòng lại ngọt ngào như nếm mật, vui vẻ đến hai mắt híp lại.
“Chàng đó…” Yên Nhược Tuyết với Thiên Diệp Dao trừng mắt nhìn:
“Nha đầu này vốn nghịch ngợm quậy phá, chàng còn chiều nàng, cẩn thận nàng quậy đến banh trời!”
“Có sao?” Lạc Nam lơ đểnh nói: “Ta cảm thấy nữ nhi của mình rất ngoan, ra dáng đại cô nương khuê các rồi!”
Tiểu Kỳ Nam gật mạnh đầu như gà mổ thóc, cực kỳ tán thành.
Chúng nữ hết nói nổi, cảm thấy hai cha con nhà này một khi kết hợp, không sợ trời, không sợ đất a…
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chàng tập trung tịnh dưỡng đi!” Thục Phi ba nữ thấy sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch, đau lòng trách cứ nói.
Chúng nữ tán thành ý của Thục Phi, đem Lạc Nam chăm sóc như ông hoàng.
Mặc dù các nàng đang rất tò mò giữa nam nhân của mình và Quỷ Đỏ rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì bên trong vụ nổ.
Bất quá biết lúc này không thích hợp để hỏi thăm, chỉ có thể nhẫn nại giúp hắn điều trị.
ẦM ẦM ẦM ẦM!
Mà lúc này, Đại Điện Cổ Việt một lần nữa rung lên.
Mặt đất nứt ra một cái khe khổng lồ như vực sâu không đáy, đem Đấu Trường sụp đổ hút vào trong.
Thoáng chốc, một Kiến Trúc khác đã nhô lên mặt đất, chậm rãi xuất hiện.
Đó là một tòa đài cao với 18 bậc khác nhau từ thấp đến cao…
Bên trên mỗi một bậc, đều có khắc tên của người ở thứ hạng tương ứng.
Mà cái tên Lạc Nam chính là nằm sừng sững trên đỉnh.
Phần phật…
Óng tay áo tung bay, Bụt phi thân mà lên, ánh mắt quét ngang toàn trường, cao giọng tuyên bố:
“Vòng cuối cùng Đăng Đỉnh kết thúc, Côn Lôn Thiếu Chủ, trưởng làng Nhất Thế - Lạc Nam thành công Đăng Đỉnh, trở thành quán quân đương nhiệm Thiếu Đế Chi Chiến, xin được chúc mừng!”
Toàn trường tĩnh lặng trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh Côn Lôn Nữ Hoàng và Tuế Nguyệt Nữ Đế cùng lúc vỗ tay.
Theo sát phía sau các nàng, Mộng Thải Vân, Linh Khê Trận Đế…
Kế đó chính là Thường Nga Nữ Đế, Lăng