Nhìn vật mà Tuế Nguyệt Nữ Đế lấy ra, Linh Hồn của Lạc Nam bỗng nhiên chấn động, ánh mắt gắt gao mở lớn…
Chỉ thấy vật mà Tuế Nguyệt Nữ Đế cầm trên tay là một kiện Hồn Bảo có hình hạt châu, bên trong ẩn chứa nguồn Hồn Lực tinh thuần đến cực hạn.
Hiển nhiên đây là một kiện Đế Cấp Hồn Bảo có khả năng uân dưỡng và giữ gìn Linh Hồn.
Nhưng đó không phải điều khiến Lạc Nam phải rung động.
“Bệ hạ…”
Theo một thanh âm ôn nhu mềm mại như nước làm lòng người xao xuyến vang lên, từ bên trong Hạt Châu, một thân ảnh nữ nhân kiêu sa, cao quý hiện hữu mà lên, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ châu mang theo nhu tình không nói thành lời khóa chặt khuôn mặt của Lạc Nam.
Mà Lạc Nam cũng đang mê mẩn nhìn lấy nàng, nhu hòa khẽ gọi: “Nguyệt Ánh…”
Trong toàn bộ nữ nhân của mình, người duy nhất gọi Lạc Nam hai tiếng “Bệ hạ” chỉ có một…
Nàng là Hồn Hậu của hắn – Hồn Nguyệt Ánh.
Lạc Nam là truyền nhân của Hồn Tộc ở Việt Long Tinh, tu luyện Đế Hồn Kinh, danh xưng Hồn Đế.
Hồn Nguyệt Ánh vốn là công chúa của Hồn Tộc, cuộc đời và sứ mệnh đã định trước chỉ thuộc về một người duy nhất là Hồn Đế, trở thành Hồn Hậu của hắn.
Năm đó, vì Hồn Nguyệt Ánh là chủng tộc đỉnh cấp phụ trợ trong việc tu luyện Linh Hồn, Tuế Nguyệt Nữ Đế lo lắng nếu nàng theo Lạc Nam phi thăng sẽ trở thành miếng mồi ngon hấp dẫn vô số Hồn Tu cường đại, dù là Hồn Đế cũng sẽ thèm muốn và ra sức cướp đoạt Hồn Nguyệt Ánh…
Chính vì lẽ đó, Hồn Nguyệt Ánh cũng đành tạm thời gác lại sứ mệnh phụ trợ Hồn Đế, rời xa Lạc Nam…theo Tuế Nguyệt Nữ Đế trở về Tuế Nguyệt Cung.
“Hiện tại với thân phận và địa vị của ngươi, mang theo Nguyệt Ánh không còn là vấn đề mạo hiểm, trái lại Nguyệt Ánh sẽ giúp ngươi luyện Hồn, gia tăng sức mạnh…” Tuế Nguyệt Nữ Đế lạnh nhạt nói.
Nàng nhận ra, Lạc Nam hiện tại Thể Tu và Tiên Tu đều tiến bộ vượt bậc, chỉ có Hồn Tu là bị bỏ lại khá xa.
Điều này sẽ trở thành nhược điểm của hắn khi gặp phải Hồn Đế cường đại đánh lén.
Nhưng có Hồn Nguyệt Ánh đi theo thì lại khác.
Dưới sự bồi dưỡng của Tuế Nguyệt Cung và sự nỗ lực không ngừng của mình, Hồn Nguyệt Ánh hiện tại đã là Hồn Đế Sơ Kỳ, đủ bổ khuyết cho Lạc Nam sự hạn chế về mặt tu Hồn, giúp tu vi Hồn Tu của hắn nhanh chóng đuổi kịp Tiên Tu và Thể Tu.
Về phần lo lắng sẽ có Hồn Đế tham lam Hồn Nguyệt Ánh và gây phiền phức cho Lạc Nam?
Hiện tại Lạc Nam còn thiếu phiền phức sao?
Ngay cả Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ hắn cũng mang ra sử dụng rồi, còn sợ cái rắm a, chi bằng để Hồn Đế và Hồn Hậu đoàn tụ, gia tăng sức mạnh để chống chọi những phiền phức sắp tới.
“Đa tạ nàng…” Lạc Nam nói với Tuế Nguyệt, nhưng ánh mắt vẫn không rời Hồn Hậu của mình.
Nhiều năm trôi qua, dung nhan của nàng vẫn một chút cũng không thay đổi.
Một đầu tóc dài như thác chảy xuống tận eo thon, chân mày lá liễu, mũ quỳnh ngát hương, đỉnh đầu đội lấy Vương Miện như một Nữ Hoàng, ánh mắt sắt sảo pha lẫn ôn nhu khi nhìn hắn, đôi môi đỏ thẳm như hồng bảo thạch gợi cảm…
Một thân khoác lấy Cửu Sắc Hồn Y ôm lấy thân thể hoàn mỹ không chút tỳ vết, thân cao nổi bật, tay chân tinh xảo như được thiên nhiên ưu ái khắt gọt, bộ ngực bạo mãn e ấp sau lớp áo mềm, tấm lưng trơn trượt kết hợp vòng eo tạo thành đường cong nổi bật tô điểm cho bờ mông ngạo kiều đầy đặn…
Cao quý, thành thục, trang nhã, ôn nhu…
Nàng vẫn là Hồn Hậu của hắn như những ngày đầu, sự rung động về mặt Linh Hồn khi nàng xuất hiện khiến Lạc Nam cảm giác như nhiều năm qua Linh Hồn của mình thật sự quá mức trống vắng.
Một điều khác biệt duy nhất có lẽ là tu vi của Hồn Nguyệt Ánh tăng cao quá nhiều, dẫn đến khí chất của nàng có sự thay đổi, càng thêm vượt trội thêm mà thôi.
Lạc Nam không nhịn được nỗi nhớ nhung tiến lên một bước, Hồn Lực tiến ra bao trùm thân thể, ôm lấy Hồn Nguyệt Ánh vào trong ngực.
Hồn Nguyệt Ánh bờ vai khẽ run, nhào vào lòng nam nhân, hai mắt lấp lánh lệ quang, bờ môi lại nở nụ cười thỏa mãn.
“Thiếp chờ ngày này đã quá lâu rồi…” Hồn Nguyệt Ánh ôn nhu lẩm bẩm.
Sứ mệnh của Hồn Hậu, sự tồn tại của Hồn Hậu đều thuộc về một mình Hồn Đế.
Sở trường của nàng là gia tăng uy lực của Hồn Kỹ, Hồn Công, Hồn Thuật…
Nàng có thể chiến đấu như một Hồn Tu bình thường, nhưng không hề mạnh mẽ.
Không có Lạc Nam, Hồn Nguyệt Ánh cảm giác bản thân mình thật vô dụng.
Nàng không có Thể Chất đặc biệt, không có Huyết Mạch gia tăng thực lực như chúng nữ.
Nhưng nàng có thiên phú Tu Hồn siêu quần bẩm sinh của Hồn Tộc, những năm qua nàng cố gắng nâng cao tu vi, mục đích cuối cùng chính là tiếp tục phò trợ cho nam nhân của mình.
Hiện tại mơ ước đã thành, Hồn Nguyệt Ánh làm sao có thể không mãn nguyện?
Vì Hồn Nguyệt Ánh chỉ có Linh Hồn mà không có thân thể, Lạc Nam muốn chạm vào nàng phải dùng đến Hồn Lực bao phủ toàn thân.
Bất quá, hai người cảm thấy ôm nhau có lẽ là không đủ…
“Khế Ước Linh Hồn!” Hai người cùng lúc thành tâm niệm: “Hợp Hồn!”
Tìm lại cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu, Hồn Nguyệt Ánh hóa thành vô tận Hồn Lực tiến vào cơ thể Lạc Nam.
Trong khoảnh khắc, Đế Hồn Kinh của hắn và Hậu Hồn Kinh của nàng cùng lúc vận chuyển.
Linh Hồn hai người triệt để hợp nhất vào nhau.
“Ưm…” Lạc Nam và Hồn Nguyệt Ánh không nhịn được rên rỉ một tiếng đầy sung sướng.
Linh Hồn của đôi nam nữ chính thức được thăng hoa, đạt đến trạng thái toàn thịnh nhất, toàn thân thư thái, sung sướng đến từng lỗ chân lông.
Lạc Nam cảm giác có Hồn Nguyệt Ánh gia nhập, Hồn Lực của mình mạnh lên như chưa từng có.
Lúc này, dù chỉ bằng vào tu vi Hồn Tôn chiến với Hồn Đại Đế, hắn cũng không sợ.
Tuế Nguyệt Nữ Đế cảm nhận được khí tức của Lạc Nam trở nên mạnh mẽ, âm thầm gật đầu.
Hồn Nguyệt Ánh trở về là một quyết định sáng suốt.
ONG ONG ONG ONG…
Bất quá ngay lúc này, dị biến nảy sinh.
Chỉ thấy Hồn Đỉnh vốn yên tĩnh của Lạc Nam đột nhiên trở nên náo loạn.
Nó tuôn ra hấp lực cực kỳ tham lam, muốn hấp thụ toàn bộ Hồn Nguyệt Ánh và Luyện Hóa nàng.
“Không được!” Lạc Nam sắc mặt đại biến, vội vàng điều khiển các tôn Đại Đỉnh khác ra sức áp chế Hồn Đỉnh, không để nó làm liều.
Hắn xém chút nữa thì quên, từ khi Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đạt đến tầng 3, Hồn Đỉnh cũng đã hình thành.
Hồn Đỉnh không thể hấp thu và luyện hóa Dị Vật hay Ma Vật như các loại Đại Đỉnh khác, nhưng nó có thể thèm muốn những tài nguyên tu luyện Linh Hồn cấp cao.
Mà Hồn Nguyệt Ánh chính là một thực thể Linh Hồn tinh khiết đến cực hạn, năng lượng Linh Hồn của nàng mang lại thậm chí không kém bất kỳ tài nguyên tu Hồn đỉnh cấp nào khác trong vũ trụ này.
Trước tình cảnh đó, Hồn Đỉnh nảy sinh tham lam, muốn hấp thu Hồn Nguyệt Ánh là điều đương nhiên.
Cũng giống như các Đại Đỉnh khác thèm muốn Dị Thuộc Tính đã hóa hình nhân loại vậy.
Nguyên lý không có gì khác biệt.
“Phu quân…thân thể chàng có sự thay đổi? nó là gì?”
Mà lúc này, Hồn Nguyệt Ánh cũng nhìn thấy hiện trạng bên trong Đan Điền của Lạc Nam, nàng tò mò quan sát lấy Hồn Đỉnh, đôi mắt đẹp lấp lóe ánh sáng.
“Nó là Hồn Đỉnh…” Lạc Nam thông qua ý niệm đem mọi chuyện giải thích cho nàng.
“Tốt quá rồi…” Hồn Nguyệt Ánh đột nhiên mừng rỡ không nói thành lời, hô hấp bỗng chốc dồn dập lên:
“Phu quân, mau luyện hóa thiếp, luyện hóa Hồn Hậu của chàng!”
“Đừng làm rộn!” Lạc Nam trừng mắt mắng: “Nàng là thê tử bảo bối của ta, không phải tài nguyên để tu luyện!”
“Vậy các tỷ muội khác không phải thê tử chàng sao?” Hồn