“Ngươi vì sao nhận biết hắn…lại muốn nói chuyện gì về hắn?”
Bên trong một lương đình thanh vắng, Tôn Hầu Tử ngồi trên bàn đá, nhìn Hắc Trư ở phía đối diện lên tiếng.
Hắc Trư hai mắt có chút đăm chiêu, bộ dạng hí hửng ngày thường biến đi đâu mất, trầm ngâm ứng tiếng:
“Hầu ca ngươi cũng đã biết, trận chiến cuối cùng năm đó, ta thân mang trọng thương, phải dùng kế Kim Thiên Thoát Xác, liều lĩnh nhảy vào Hư Không Loạn Lưu, trốn vào một cái Bí Cảnh ngẫu nhiên đang trôi dạt qua hư không, tự phong ấn chính mình để toàn thân lâm vào trạng thái ngủ say, từ đó mới thành công thoát nạn…”
Tôn Hầu Tử gật gật đầu, Bí Cảnh là cách gọi chung của những mảnh vỡ thế giới trôi dạt trong hư không vô định, qua vô số thời đại…số thế giới phá toái vì các trận chiến có rất nhiều, vì thế mảnh vỡ của bọn chúng cũng gần như nhiều không đong đếm được, tạo thành số lượng Bí Cảnh khổng lồ.
Hắc Trư thông minh ẩn mình vào một Bí Cảnh ngẫu nhiên, để nó mang theo chính hắn trôi dạt một cách vô định, còn phong tồn mọi khí tức lâm vào ngủ say.
Đừng nói là kẻ địch, sợ rằng ngay cả huynh đệ thân thiết như Linh Minh Thạch Hầu hắn cũng không thể tìm được tung tích con hàng này trước khi nó thức tỉnh.
Hắc Trư tiếp tục mở miệng: “Ta chỉ thức tỉnh cách đây vài năm, vốn định rời khỏi Bí Cảnh, lại phát hiện Bí Cảnh đã vô tình trôi dạt đến một cái Tiểu Tiên Giới, bị đệ tử của rất nhiều thế lực tiến vào thám hiểm!”
“Hắc hắc, nhưng phần lớn đồ thơm trong Bí Cảnh đã bị ta bòn rút sạch sẽ từ trước rồi!” Hắc Trư cười có chút xấu xa, lại chuyển vì nghiêm túc như bị đa nhân cách:
“Vốn Trư gia chỉ muốn trêu chọc một chút nữ đệ tử xinh đẹp, sưu tầm một ít quần lót của các nàng…”
Hắn chưa dứt lời, Như Ý Kim Cô Bổng đã xuyên thủng lương đình cắm ngay trước mặt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nện xuống.
“Nói chính sự!” Tôn Hầu Tử nhếch mép.
“Ực…” Hắc Trư nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cười khan nói:
“Nào ngờ ta gặp được Lạc Nam cũng vào bí cảnh tầm bảo!”
“Ừm…” Tôn Hầu Tử nhẹ gật đầu, biết con hàng này dần đi vào trọng tâm.
“Ngày mới thức tỉnh, ta chỉ có tu vi Ngọc Yêu…nhưng linh mẫn và trực giác vẫn là của một Yêu Đế!”
“Mà tiểu tử Lạc Nam thời điểm đó chỉ là một Chân Tiên nho nhỏ mà thôi!”
“Nhưng kỳ dị ở chỗ, một Chân Tiên nho nhỏ như Lạc Nam lại khiến ta cảm giác được nguy cơ tiềm ẩn!”
“Dường như nếu cố gắng đối địch với hắn, dù là Ngọc Yêu như ta cũng sẽ bị Chân Tiên như hắn nghiền ép, trong cơ thể hắn có một cổ lực lượng nào đó uy nghi, hùng mạnh…”
“Hửm?” Tôn Hầu Tử có chút ngoài ý muốn: “Khi còn là Chân Tiên hắn đã yêu nghiệt như thế sao?”
Hắn biết Lạc Nam có chiến lực rất kinh người, nhưng Hắc Trư cũng tuyệt đối không phải dễ trêu.
Chân cấp, Cực Cấp, Ất Cấp, Ngọc Cấp…
Lạc Nam chỉ là Chân Cấp lại khiến Hắc Trư thời điểm Ngọc Cấp cảm ứng được nguy hiểm, quả là khó lường.
“Vì biết Lạc Nam không dễ trêu, trực giác lại khiến ta cảm giác giữa mình và hắn có thứ gì đó liên quan nhất định…nên ta không tuyển chọn cùng Lạc Nam đối địch!” Hắc Trư tiếp tục kể:
“Trái lại, vì một ít nguyên nhân…mà sau đó ta còn cùng hắn liên thủ chiến đấu!”
“Ừm…” Tôn Hầu Tử xác nhận, xét về trực giác và sự nhạy bén, hắn phải thừa nhận con heo trước mặt mình thuộc về top đầu.
Bởi vì Hắc Trư có tu luyện một môn Thần Thông tiềm ẩn gọi là “Xu Cát Tị Hung”…
Xu Cát Tị Hung là một loại Thần Thông đặc biệt, không thể mang ra đối địch, cũng chẳng gia tăng sức mạnh hay chiến lực trong lúc chiến đấu.
Nhưng Xu Cát Tị Hung vẫn luôn âm thầm trợ giúp người tu luyện đi theo cái lợi và tránh xa cái hại, nhiều lúc có thể phát huy công dụng trong lúc mấu chốt, cực kỳ khó lường.
Hắc Trư nhờ vào Xu Cát Tị Hung mách bảo, nếu đắc tội và kết thù với Lạc Nam…mình chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
“Ngươi chỉ muốn nói bấy nhiêu?” Tôn Hầu Tử thấy Hắc Trư đăm chiêu, nhíu mày hỏi.
“Hầu Ca, ngươi không cảm thấy một sự trùng hợp kỳ lạ sao?” Hắc Trư hít sâu một hơi, nghiêm nghị hỏi:
“Vì sao Lạc Nam nhận biết ta, nhận biết Vạn Yêu Thánh Địa, nhận biết Cự Chiến Cổ Tộc, thu phục Đế Vũ Phong Ảnh, một tiểu đệ khác của hắn hiện tại đã tiếp nhận truyền thừa đến từ Dậu Kê?”
“Tất cả như có định mệnh sắp đặt, để chúng ta…những mảnh ghép năm đó một lần nữa tụ hợp trở lại xung quanh hắn!”
“Dậu Kê? Hắn lưu lại truyền thừa?” Tôn Hầu Tử sắc mặt trầm xuống, đây không phải một tin tức tốt lành.
Lưu lại truyền thừa, đồng nghĩa một huynh đệ từng kề vai sát cánh cùng hắn đã ngã xuống…
“Không sai, tiếp nhận truyền thừa của Dâu Kê là một Bán Yêu tên là Nhân Kê, ngoài chiến lực…hắn còn được Nhân Kê lưu lại một cái Nhân Yêu Giới!” Hắc Trư lên tiếng đáp:
“Điều đáng nói, Nhân Kê lại là tiểu đệ của Lạc Nam, theo lời con hàng này tiết lộ…chính Lạc Nam đã trợ giúp hắn tìm đến truyền thừa của Dậu Kê lưu lại!”
“Còn có chuyện như vậy?” Tôn Hầu Tử cũng bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn thuần là trùng hợp.
“Lạc Nam…cùng chúng ta liên quan cực nặng!” Hắc Trư hai mắt tỏa sáng.
“Đừng úp úp mở mở nữa, có gì cứ nói thẳng đi…” Tôn Hầu Tử toàn thân ngứa ngáy.
Hắc Trư cắn răng, cẩn thận từng li từng tí nói: “Hầu Ca, ngươi nghĩ sao nếu thế gian này vẫn còn Nghịch Long?”
“Không có khả năng!” Tôn Hầu Tử vội vàng phủ định, lạnh lùng quát: “Lời này không thể đem ra nói đùa!”
Nghịch Long…từ cổ chí kim đếm được trên đầu ngón tay…và thành công sinh tồn chỉ có một mình Nghịch Long Đế.
Long Chí Tôn bằng vào quyền uy vô thượng của mình mới có thể một tay trấn xuống Long Tộc dị nghị, đem Nghịch Long Đế năm đó nuôi lớn.
Ở trong tâm của Tôn Hầu Tử đám người, vị thế của Nghịch Long Đế là khó thể thay thế, Hắc Trư ở trước mặt hắn nhắc đến, khiến Tôn Hầu Tử tức giận.
“Ta nói là nếu, nếu thế gian này vẫn còn Nghịch Long thì sao?” Hắc Trư nhấn mạnh.
“Cũng chẳng liên quan gì đến ta!” Tôn Hầu quyết liệt nói:
“Thế gian có thể xuất hiện hàng ngàn Nghịch Long, nhưng Nghịch Long Đế vĩnh viễn chỉ có một!”
“Nghịch Long chỉ là một loại giống loài đặc biệt, thứ khiến Nghịch Long Đế có thể trở thành lịch sử của cả vũ trụ này không phải dựa vào huyết mạch mà hắn sở hữu!”
“Hùng tâm tráng chí, hoài bão vĩ đại, đối nhân xử thế, chiêu binh mãi mã, thu nạp tướng tài, lòng dạ vĩ ngạn, dùng người không phân sang hèn, không nhìn chủng tộc và xuất thân…tất cả tạo nên một Nghịch Long Đế độc nhất vô nhị!”
“Những điều này…cho dù những Nghịch Long khác có thành công trưởng thành cũng chưa chắc có được!”
Hắc Trư cực kỳ tán đồng gật đầu, Tôn Hầu Tử nói như thế…đồng nghĩa với dù hiện tại Long Tộc có sinh ra và nuôi dưỡng một vị Nghịch Long, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Cái hắn phục là cách làm người của Nghịch Long Đế, mà không phải vì thân phận Nghịch Long.
“Nhưng ngươi quên mất một điều…an nguy của các huynh đệ tỷ muội, toàn bộ dựa vào Nghịch Long!” Hắc Trư gằn từng chữ một:
“Loại Chú Ấn năm xưa, chỉ có Nghịch Long Lực mới có thể hóa giải…”
Tôn Hầu Tử ánh mắt co rút lại, thân thể biến mất tại chỗ, Kim Cô Bổng đã đè thẳng lên đầu Hắc Trư, đem hắn nhấn xuống mặt đất:
“Có rắm mau thả! đừng trách Lão Tôn sưu hồn!”
“Ta đã phát hiện Nghịch Long, một Nghịch Long mang lý tưởng và hùng tâm không kém chút nào Nghịch Long Đế!” Hắc Trư hít sâu nói:
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn thậm chí còn ưu tú hơn, vượt trội hơn, xuất chúng hơn cả Bệ Hạ năm đó…”
“Là kẻ nào?” Tôn Hầu Tử gằn từng chữ một.
“Lạc Nam!” Hắc Trư cực kỳ nghiêm túc.
“HAHAHA!” Tôn Hầu Tử phá lên cười, một cước đem hắn đạp bay, phẫn nộ trừng trừng quát:
“Con heo ngu xuẩn, ngươi sẽ không cho rằng vì chúng ta vô tình trùng hợp có liên hệ với Lạc Nam, nên nhận định một cách vô tội vạ chứ?”
“Hắn thật sự là Nghịch Long!” Hắc Trư chật vật ngồi dậy.
“Hắn là Nhân Loại!” Tôn Hầu Tử thập phần khẳng định.
“Nhân loại nhưng mang huyết mạch Nghịch Long!” Hắc