Trước thực tại một khoảng thời gian…
Bên ngoài Đại Điện Cổ Việt, thông qua Màn Ảnh, vô số người vỡ tổ sau khi chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa cuối cùng, khi Lạc Nam bằng vào Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ khiến Quỷ Đỏ phải nhận thua.
Mặc dù kết quả có phần khó hiểu, nhưng đã mở miệng nhận thua…chứng tỏ bên trong vụ nổ, Lạc Nam đã làm điều gì đó khiến Quỷ Đỏ phải tâm phục khẩu phục.
Đám người Thủy Mặc, Băng Dũng, Trần Giang hưng phấn khôn kể, thân thể đang run lên vì kích động, nhiệt huyết sôi trào nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong sàn đấu…
Bọn hắn hận không thể thét lên cho toàn vũ trụ này biết rằng, nhân vật vĩ đại kia chính là tỷ phu, là Bá Chủ của Việt Long Tinh Cầu, cùng quê hương với bọn hắn.
Mãi đến khi Bụt tuyên bố Thiếu Đế Chi Chiến khép lại, ánh mắt của cả bọn vẫn chưa từng rời khỏi Lạc Nam.
Xung quanh bọn hắn, cũng có rất nhiều tu sĩ và thế lực khác đang chứng kiến giờ phút lịch sử.
Vô số khối Lưu Ảnh Ngọc đem cảnh tượng bên trong ghi chép lại, dự định sẽ lan truyền khắp mọi ngõ ngách.
Bỗng nhiên, Không Gian rung động…một loạt thân ảnh từ trong Đại Điện Cổ Việt tiến ra ngoài, Đế Uy cuồn cuộn bao trùm toàn trường, như muốn phong tỏa tất cả người đang có mặt.
Đám em vợ của Lạc Nam ánh mắt rung động, bởi vì bọn hắn nhận ra những nhân vật này là ai.
Tất cả đều là Đế Cấp Cường Giả, là cường giả của Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện, Thiên Đình, các tộc Thần Thú…
“Các cường giả xuất hiện ở đây làm gì?” Toàn trường kinh hãi, không hiểu những nhân vật cao cao tại thượng hàng ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi này muốn làm gì.
Thiếu Đế Chi Chiến đã kết thúc, các ngươi rời khỏi Đại Điện Cổ Việt vì sao không trực tiếp xé rách hư không rời đi, trái lại nhìn chằm chằm đám thế lực dưới Đế Cấp như bọn hắn để làm gì?
Trần Giang vốn là nhân vật thông minh và cơ trí, từng đảm nhiệm vai trò Quân Sư của Băng Dũng và Băng Lam Tịch, hắn dường như ngay lập tức đoán ra ý đồ của chư vị cường giả.
Trong khoảnh khắc, Trần Giang gấp rút truyền âm cho các huynh đệ:
“Một nửa Lưu Ảnh Ngọc thu vào giấu kỹ, một nửa còn lại cầm trên tay!”
Băng Dũng đám người giật mình, bất quá vẫn theo bản năng làm theo.
Nhóm bọn hắn có Trần Giang, Côn Hoàng, Thủy Mặc, Băng Dũng, Vương Ưng, tổng cộng là 5 người.
Vì muốn lưu giữ lại khoảnh khắc Lạc Nam tỏa sáng, trong suốt quá trình theo dõi Thiếu Đế Chi Chiến cả 5 người đều dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi lại toàn bộ diễn biến bên trong Màn Ảnh, nên có đến 5 khối Lưu Ảnh Ngọc.
Nghe được lời của Trần Giang, Vương Ưng và Băng Dũng nhanh chóng cất giữ Lưu Ảnh Ngọc của mình, mà Thủy Mặc và Côn Hoàng thì vẫn cầm trên tay.
Trần Giang cũng không thu lại Lưu Ảnh Ngọc.
Trong lúc mấy người Vương Ưng chưa hiểu ý đồ của Trần Giang, thì các vị Đế Cấp Cường Giả cao cao tại thượng lơ lửng phía trên đã uy nghiêm mở miệng:
“Chúng ta muốn dùng giá cao để mua lại toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc mà các ngươi vừa dùng ghi hình Thiếu Đế Chi Chiến!”
“Một khối Lưu Ảnh Ngọc thu mua với giá mười triệu Tiên Thạch Cực Phẩm!”
“Hít!” Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, không ít người cảm thấy động lòng.
“Đáng chết…” Vương Ưng, Băng Dũng, Côn Hoàng mấy người rốt cuộc hiểu rõ nguyên do.
Đám cường giả đến của các thế lực lớn này rõ ràng là muốn che đậy việc Lạc Nam trở thành Quán Quân, ẩn giấu việc thiên tài của bọn hắn bị đánh bại thê thảm, phong tỏa tin tức Thiếu Đế Chi Chiến.
Vì sợ khán giả như bọn hắn lan truyền tin tức ra ngoài, những thế lực lớn bằng lòng bỏ ra cái giá cao để thu mua toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc, không để những hình ảnh diễn ra trong Thiếu Đế Chi Chiến được phổ biến.
Phải biết rằng, Lưu Ảnh Ngọc chỉ là vật phẩm cấp thấp có giá thành rất rẻ, giá của một khối Lưu Ảnh Ngọc ở Tiên giới còn chưa đến 5 khối Tiên Thạch Cực Phẩm.
Vậy mà các thế lực lớn này cam lòng bỏ ra 10 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch để mua lấy, có thể thấy bọn hắn đã quyết tâm che đậy hào quang của Lạc Nam như thế nào.
Hành vi thua không dám nhận này của các đại thế lực khiến đám em vợ Lạc Nam tức giận, lại bất lực chẳng thể làm gì.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên Đế điều động hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng cường ngạnh hành quân, đem toàn trường bao vây vào bên trong, ngăn cản không để ai rời khỏi.
“Tiểu nhân đồng ý bán, đây là 2 khối Lưu Ảnh Ngọc mà chúng ta ghi chép lại!”
“Tại hạ đồng ý bán, hahaha…lần này kiếm lời lớn!”
“Đi xem Thiếu Đế Chi Chiến cũng có lời, quá tốt rồi…”
“Các vị đừng hùng hùng hổ hổ, chúng ta đồng ý bán, ngu xuẩn mới không bán!”
Mà lúc này, tất cả tán tu, thế lực cấp thấp đang có mặt ngửa đầu cười ha hả đầy sung sướng.
Bọn hắn không phải người ngu ngốc, nhìn biểu hiện của những cường giả này…tất cả đều đến từ thế lực có Đế Tử bị Lạc Nam hành cho tơi tả, nên đã đoán ra lý do vì sao muốn thu mua toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc.
Bất quá chuyện này đương nhiên chẳng liên quan gì đến bọn hắn, mặc kệ Thiếu Đế Chi Chiến có được lan truyền hay không, bọn hắn kiếm lời một lượng lớn Tiên Thạch đã vô cùng sung sướng rồi.
Thế là, vô số người lần lượt xếp thành hàng…giao ra Lưu Ảnh Ngọc, làm giao dịch với các Đại Thế Lực.
Một nhóm lớn người còn tức giận đến mức đấm ngực giậm chân, hận lúc đầu mình không sử dụng nhiều khối Lưu Ảnh Ngọc ra ghi hình, nên lúc này kiếm lời quá ít.
“Hừ, toàn là lũ ngu xuẩn, các ngươi nên biết ơn uy nghiêm của Cổ Việt Tộc, bằng không với sự bá đạo của các Đại Thế Lực đã trực tiếp giết sạch để diệt khẩu rồi, nào còn phiền phức dùng giá cao thu mua?” Trần Giang quét mắt nhìn toàn trường âm thầm cười lạnh.
Đại Điện Cổ Việt vẫn còn ở đây, các đại thế lực phải nể mặt đến tận bảy phần, đâu dám lạm sát?
Vì thế mới nghĩ ra cách thu mua tất cả Lưu Ảnh Ngọc, đôi bên thuận mua vừa bán…Cổ Việt Tộc cũng chẳng thể can thiệp.
Trong lòng phẫn nộ, nhưng ngoài mặt Trần Giang lại ra hiệu cho các huynh đệ, giả vờ hưng phấn gào thét, vui sướng kêu to:
“Chúng ta, chúng ta ở đây có 3 khối Lưu Ảnh Ngọc, các vị cường giả mau đến thu mua!”
Đám người Băng Dũng, Côn Hoàng, Vương Ưng, Thủy Mặc dù giận đến nghiến răng nhưng vẫn hò hét phụ họa, tay nâng Lưu Ảnh Ngọc, cười lên ha hả:
“Lời, lời to…mười triệu khối Tiên Thạch Cực Phẩm đủ để chúng ta tu luyện trăm năm!”
“Hừ, chớ ồn ào!” Một vị Thiên Binh Thiên Tướng có tu vi Thiên Tôn quát lạnh, bước đến đám người, gằn giọng tra hỏi:
“Các ngươi chỉ có 3 khối Lưu Ảnh Ngọc?”
“Chính là…” Trần Giang sắc mặt sầu não, đấm ngực giậm chân, một mặt vô cùng tiếc hận nói:
“Sớm biết các vị cường giả thu mua, ta đã dùng một ngàn, à không…một vạn khối Lưu Ảnh Ngọc ghi chép lại rồi!”
“Chỉ tại hai người các ngươi ngu xuẩn, thèm thuồng ngắm các Đế Nữ xinh đẹp như tiên mà không ghi hình lại, báo hại chúng ta chỉ có ba khối!” Côn Hoàng đỏ mặt tía tai, cầm Lưu Ảnh Ngọc hung hăng vỗ lên đầu Vương Ưng cùng Băng Dũng mắng chửi.
Hai người rất phối hợp làm bộ mặt tiếc nuối, hối hận đau khổ như cha chết.
Tên Thiên Binh Thiên Tướng thấy tình cảnh này, trong mắt hiện lên một tia xem thường, đúng là lũ nhà quê tu vi ngay cả Tôn Cấp cũng chưa đạt đến, đối với lũ các ngươi thì 10 triệu khối Tiên Thạch Cực Phẩm là nhiều, nhưng đối với người của Thiên Đình như hắn, bổng lộc một tháng đã gấp đôi số đó rồi.
Thầm nghĩ cái đám hèn mọn này chỉ có 5 tên, lại có tận 3 khối Lưu Ảnh Ngọc đã là hơi nhiều rồi, thông thường nhóm người đi cùng nhau thì chỉ một tên dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi hình lại mà thôi.
Dù sao đâu ai biết trước được tình cảnh của Thiếu Đế Chi Chiến buộc các đại thế lực phải mua lại Lưu Ảnh Ngọc?
Trong lòng không hề nghi ngờ, Thiên Binh Thiên Tướng điềm nhiên lấy ra một túi vải:
“Trong này chính là 30 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!”
“Đa tạ Thiên Binh, đa tạ Thiên Binh!” Trần Giang đám người vui cười hí hửng nhận lấy Tiên Thạch, lại cẩn thận từng li từng tí giao ra 3 khối Lưu Ảnh Ngọc.
RĂNG RẮC…
Thiên Binh vừa nhận Lưu Ảnh Ngọc, lập tức bóp nát thành bụi phấn, không để lại dù là một mảnh sành.
Thấy tình