“Nữ thần, cô đừng hoảng hốt, cứ để đó cho tôi, tôi sẽ g.iết ch.ết con ruồi này.” Đoạn Vũ cười híp mắt nói, lập tức phất tay ra hiệu: “Đều xông lên cho tôi.” Chỉ một thoáng sau, mấy chục người rút đao ra, dồn dập chém về phía Tôn Đại Thánh!
Sắc mặt Tôn Đại Thánh xám ngoét.
Dưới tình thế cấp bách, hắn lật cổ tay, triệu hoán ra một cây búa, tiến lên tiếp chiêu.
Thế nhưng một mình hắn thì sao có thể đánh thắng được mười mấy người?! Phanh! Toàn bộ phòng khách trong nháy mắt loạn thành một đống.
Trên gương mặt xinh đẹp của Giai Kỳ tràn đầy kinh hoảng, cô nào đã gặp qua loại tình cảnh máu tanh như thế này.
Đoạn Vũ mỉm cười an ủi: “Nữ thần đừng sợ, chỉ là đuổi một con ruồi mà thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi.” “Xoẹt xẹt!” Kèm theo một tiếng vang thật lớn là một thanh đao chém vào trên lưng Tôn Đại Thánh, hắn lập tức da tróc thịt bong, máu me đầm đìa!
“A!” Tôn Đại Thánh lớn tiếng hét lên, dù hắn từng trải rất nhiều, thế nhưng cũng không chịu nổi bị vây đánh kiểu này! Hắn cố nén đau đớn trên người, vung một búa ra, trực tiếp đánh ngã hai người.
Nhưng mà ngay sau đó lại có bốn năm người vây quanh, không ngừng đánh về phía hắn.
“Xoẹt xẹt! Xoẹt xẹt!” Trên người Tôn Đại Thánh đã máu me đầm đìa.
Cũng không biết đã bị chém bao nhiêu nhát, hắn hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên áo đen kéo lấy Tôn Đại Thánh toàn thân đẫm máu, trực tiếp ném hắn ra bên ngoài quán bar.
...
Một bên khác, Lý Nam ở bên ngoài quán bar đang lấy điện thoại di động ra không ngừng gọi điện thoại.
Thế nhưng gọi cho mười mấy người cũng không có ai nhận điện thoại.
Lúc này cô mới nhớ tới, hôm nay Tôn lão gia tử muốn mở cuộc họp gia tộc, tất cả thủ hạ của Tôn Đại Thánh chắc là đều đang họp.
Lý Nam lo lắng không chịu được, nghĩ đến Lăng Thành, bèn lập tức gọi qua.
Rất nhanh sau đó, điện thoại đã được nối máy.
“Lăng Thành, anh mau tới đi, Đại Thánh xảy ra chuyện rồi.” Không đợi Lăng Thành mở miệng, Lý Nam đã lo lắng hô lên, cuống họng cũng nghẹn lại.
Ở đầu dây bên kia, Lăng Thành đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sa lon trong phòng làm việc, nghe thấy vậy thì lập tức ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy, cô đừng vội, cứ nói từ từ thôi!” “Cậu tới, cậu tới quán bar Hoàng Triều trước đã, Đại Thánh bị chém sống chết không rõ rồi!” Lý Nam oa một tiếng khóc lên.
Cái gì? Sắc mặt Lăng Thành trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
Sau khi cúp máy, hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này đã là hơn 9h tối, nhân viên công ty Hoa Ngưu đã sớm tan làm.
Vừa đi ra cửa công ty, hắn đã đụng phải một người đàn ông.
Va vào người đàn ông đó một phát, nhưng mà người kia không hề nghiêng ngả một chút nào.
Ngược lại Lăng Thành suýt chút nữa đã bị đụng ngã.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, Lăng Thành nói một tiếng xin lỗi, sau đó muốn vòng qua hắn.
Kết quả lúc này, người kia một phát đã bắt được Lăng Thành: “Đụng phải người khác, nói một câu xin lỗi là xong rồi chắc?”
Giọng nói này có cảm giác là lạ, Lăng Thành ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người tên đàn ông này mặc một chiếc áo khoác đen, trên đầu đội mũ, vành mũ đè xuố.ng rất thấp, cơ bản không nhìn rõ khuôn mặt.
“Thật ngại quá, tôi đang có việc gấp.
Ông là nhân viên công ty à, ngày mai tôi cho ông thăng chức.” Lăng Thành nói xong lại muốn lách qua hắn.
“Ha ha.” Người kia cười nhạt một tiếng, không hề có ý tránh ra.
Hửm? Chân mày Lăng Thành nhíu chặt: “Tôi có việc gấp, cảm phiền ông tránh đường một chút.” Cho đến tận lúc này Lăng Thành mới cảm giác được, trên người người đàn ông này tràn ngập sự áp bức! Cho dù đối phương đã tận lực kiềm chế lại không ít, nhưng vẫn còn rất mạnh.
Do lúc đó vội vã đi giúp Tôn Đại Thánh, cho nên ngữ khí của Lăng Thành có hơi mất kiên nhẫn: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!” Tên đàn ông kia cười nhạt một tiếng: “Đừng nóng, chủ nhân nhà tôi muốn gặp cậu.” Chủ nhân? Lẩm bẩm một câu, Lăng Thành không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, tôi còn có việc gấp muốn làm.”
Nói xong, Lăng Thành lười nói nhiều, xoay người rời đi.
Cũng chính vào lúc này, tên đàn ông kia móc ra một cái bao tải, trực tiếp chụp lên người Lăng Thành! Mẹ kiếp, lại là bao tải! Giờ khắc này, tên đàn ông kia dùng một chưởng đánh vào sau gáy Lăng Thành.
Trước mắt hắn trời đất quay cuồng, Lăng Thành trực tiếp hôn mê.
Cũng không biết hôn mê bao lâu, hắn chỉ biết là, thời điểm mở mắt ra đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ.
Mẹ kiếp, lại cmn là ai trói hắn? Hai mắt Lăng Thành đỏ ngầu , Đại Thánh bây giờ không biết sống chết ra sao, thế nhưng hắn lại không có mặt ở đó!
Chân mày Lăng Thành nhíu chặt, nhìn xung quanh một vòng.
Hắn ngay lập tức bèn ngây ngẩn cả người.
Đây là đâu? Từng đợt gió biển thổi tới.
Nhìn khắp bốn phía, đây lại là một hòn đảo nhỏ, bốn hướng đều bị biển bao bọc, cảnh sắc hợp lòng người.
Ở cách đó không xa có một tảng đá lớn hình trụ đứng thẳng tắp, cao chừng hơn 50 mét, phía trên điêu khắc vài cái chữ to rồng bay phượng múa, vô cùng bắt mắt: Thông Thiên Đảo!
Thông Thiên Đảo?! Cmn, nơi này là Thông Thiên Đảo? Trong lòng Lăng Thành không khỏi kinh ngạc.
Thông Thiên Đảo là một hòn đảo nhân tạo, cách thành phố Đại Phong không quá xa, ngồi thuyền cũng chỉ mất ba, bốn tiếng.
Trước đây khi xây dựng hòn đảo này, vốn dự định là dùng để khai thác tài nguyên đại dương, sau đó không biết vì sao, hạng mục này gặp phải trở ngại, mà hòn đảo này trực tiếp bị Thông Thiên Giáo chiếm giữ, trở thành tổng đàn của Thông Thiên Giáo.
Không người nào dám tới Thông Thiên Đảo, trừ phi không muốn sống nữa.
Ngư dân ở vùng lân cận đều phải đi vòng qua.
Còn về vài người tu luyện có gan lớn, muốn mở mang kiến thức về Thông