Giai Kỳ chỉ cảm thấy ấm ức.
Kết hôn đã 3 năm, đây là lần đầu tiên Lăng Thành rống lên như thế với cô.
Thế nhưng cô đã làm sai cái gì chứ? Tôn Đại Thánh bị chém còn không phải bởi vì hắn xen vào việc của người khác hay sao.
Lăng Thành đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu cô? Lúc này trong lòng Giai Kỳ hoàn toàn thất vọng!
Ở bên kia, Lăng Thành cúp điện thoại, nhanh chân đi ra ngoài phòng bệnh.
Thấy bầu không khí không ổn, Lý Nam vội vàng đuổi theo nói: “Lăng Thành, anh đi đau vậy?” “Tôi đi báo thù thay Đại Thánh.” Chuyện này là do Giai Kỳ gây nên, cô ấy tốt xấu gì cũng là vợ trên danh nghĩa của hắn.
Thù này nếu là không báo, hắn còn được tính là người sao?
Lý Nam vô cùng sốt ruột, nhanh chóng bắt lấy tay Lăng Thành, nói: “Anh bình tĩnh một chút, cái tên Đoạn Vũ kia là người của Đoạn Gia ở thành phố Vân Châu, Đoạn Gia là gia tộc tu luyện, thực lực rất mạnh, anh đi chẳng khác nào chịu chết! Anh đừng xúc động.”
Đoạn Gia của thành phố Vân Châu! Lăng Thành cười cười, vỗ tay Lý Nam an ủi: “Em dâu yên tâm, cô cứ chăm sóc Đại Thánh cho tốt là được.
Tôi không quan tâm thực lực của Đoạn Gia bọn họ mạnh cỡ nào, cái tên Đoạn Vũ kia chém Đại Thánh bao nhiêu nhát, tôi muốn hắn trả lại gấp mười.”
Nói xong, Lăng Thành nhẹ nhàng thoát khỏi tay Lý Nam, quay người nhanh chóng rời đi.
“Lăng Thành, anh...” Lý Nam ngơ ngác đứng tại chỗ, trái tim không ngừng run rẩy.
Tình sâu nghĩa nặng! Chỉ có thể hình dung hắn bằng bốn chữ này.
Đại Thánh quả nhiên không nhìn lầm người.
Người sống một đời, có thể có huynh đệ như này, có thế nào cũng đáng giá.
Thế nhưng, nặng tình nặng nghĩa cũng phải có lý trí chứ.
Lý Nam sốt ruột giậm chân một cái.
Lăng Thành đi ra khỏi bệnh viện, lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lôi Vân.
Hai ngày trước, Lôi Vân vẫn chỉ là đệ tử bình thường của Điện Trường Sinh.
Bây giờ hắn đã được Lăng Thành đề bạt làm Phó Đường Chủ.
Trong lúc Lăng Thành không có ở đó, các đệ tử khác đều phải nghe lời hắn.
“Đường Chủ.” Điện thoại được kết nối, giọng nói của Lôi Vân truyền đến.
Trong mắt Lăng Thành lóe lên sự giá lạnh: “Gọi tất cả huynh đệ tới đây.” “Tuân mệnh!”
...
8h tối.
Tại quán bar Hoàng Triều, trong phòng khách xa hoa nhất trên lầu hai.
Đoạn Vũ mặc vest trắng, so với hôm qua thì càng thêm đẹp trai.
Lúc này, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên gầy gò.
Hai người nâng ly cạn chén, cười cười nói nói.
Giai Kỳ ngồi ở một bên, trên mặt mang một nụ cười mất tự nhiên, không hề có sự thoải mái như ngày hôm qua, ngược lại rất là câu nệ gò bó.
Cô vốn muốn tâm sự riêng với Đoạn Vũ, nhưng mà người đàn ông kia lại tới làm kì đà cản mũi.
Có thêm một người ở đó, Giai Kỳ toàn thân không được tự nhiên.
Càng làm cho Giai Kỳ không vui chính là, ánh mắt của người đàn ông này rất gian manh, từ đầu tới cuối vẫn luôn đảo tới đảo lui trên người cô.
Loại ánh mắt này chỉ làm cho Giai Kỳ cảm thấy buồn nôn.
Đoạn Vũ cười ha ha một tiếng, đứng lên mời một ly rượu: “Ha ha, hôm nay Ngô tiên sinh có thể tới ở đây, thật là làm cho chúng tôi nở mày nở mặt, ha ha, những cái khác thì không nói làm gì, đêm nay nhất định phải chơi cho thỏa thích, không say không về.”
Người đàn ông này tên là Ngô Thái Trùng, là trưởng lão Phái Côn Luân, địa vị trong Phái Côn Luân rất cao.
Hắn là bạn cũ của Đoạn Vũ.
Đoạn thời gian trước, Đoạn Vũ biết được Phái Côn Luân có một loại đan dược có thể giúp tu luyện nhanh hơn, tên là Tốc Linh Hoàn! Cho nên hắn bèn liên hệ với Ngô Thái Trùng trước, muốn vài viên Tốc Linh Hoàn, có thứ này rồi thì tốc độ tu luyện của đệ tử Đoạn Gia chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Nói đến đây, Ngô Thái Trùng nhịn không được liếc mắt nhìn Giai Kỳ ngồi bên cạnh, tiếp tục cười nói: “Đoạn thiếu gia, tôi quanh năm ẩn cư trong núi tu luyện, đã nhiều năm không gặp cậu.
Hôm nay gặp mặt, phát hiện cô gái bên cạnh Đoạn thiếu gia thật là đẹp quá.”
Đoạn Vũ cười theo: “Ngô tiên sinh, chỉ cần ông cho tôi Tốc Linh Hoàn, tôi sẽ đưa người đẹp cho ông!” “Ha ha, cái này thì dễ nói.” Ngô Thái Trùng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào trên người Giai Kỳ toát ra ánh sáng tham lam và hèn mọn.
Giai Kỳ bị hắn nhìn, cả người đều không thoải mái, đứng lên nhỏ giọng nói với Đoạn Vũ: “Tôi đi toilet một chút.” Sau đó, cô bèn nhấc giày cao gót, bước nhanh đi ra khỏi phòng khách.
Cô vừa đi, Ngô Thái Trùng bèn nói: “Đoạn thiếu gia, tôi có lời nói thẳng, tôi muốn người đẹp này.”
Ngô Thái Trùng là một tên sắc quỷ nổi danh.
Hôm nay nhìn thấy Giai Kỳ, hắn cảm thấy có thể thưởng thức người đẹp như vậy, vậy thì sống ít đi mấy năm cũng đáng giá! Đoạn Vũ thở dài một hơi: “Ngô tiên sinh, thủ hạ của tôi có rất nhiều người đẹp...!Không nhất định phải chọn cô ấy chứ.”
“Không.” Ngô Thái Trùng lắc đầu: “Tôi chỉ cần cô ấy.
Nếu như hôm nay không được thưởng thức cô ấy, chuyện Tốc Linh Hoàn cũng không cần bàn nữa.”
Chuyện này… Đoạn Vũ thở dài một hơi.
Đờ mờ, vừa mới cua được Giai Kỳ, hắn còn chưa được thưởng thức thì đã phải dâng cho người khác? Nhưng mà không có cách nào khác, vì có thể có được Tốc Linh Hoàn, Đoạn Vũ không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: “Được, vậy cô Giai Kỳ này tôi bèn tặng cho Ngô tiên sinh vậy!”
“Không tồi không tồi, kẻ thức thời mới là người thông minh! Yên tâm đi, chỉ cần tôi chiếm được cô gái này, chuyện Tốc Linh Hoàn chắc chắn đến nơi đến chốn.” Ngô Thái Trùng cười híp mắt nói: “Cái cô Giai Kỳ kia da trắng mặt xinh, dáng người hạng nhất, so với mấy nghệ sĩ nữ hiện nay thì