Cáo từ Phượng Hoàng Tộc, Lạc Nam cùng Tinh Không Long Mã ngựa không dừng vó, một đường băng thẳng đến Bạo Loạn Luân Hồi Vực.
Muốn tìm vị trí chính xác của hiểm địa này đối với Lạc Nam cũng không hề khó khăn, không nói Thiên Cơ Bảng đã cung cấp tọa độ trong vũ trụ cho hắn, chỉ riêng bên cạnh Lạc Nam có Bắc Cung Hàm Ngọc là đủ rồi.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực là chiến trường năm đó khi Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện liên thủ diệt trừ Tiên Ma Cung, vị trí của nó đương nhiên là nơi tọa lạc của Tiên Ma Cung rồi.
Mà thân là một trưởng lão của Tiên Ma Cung, Bắc Cung Hàm Ngọc không có lý do gì không biết.
Nói đi cũng phải nói lại, càng đến gần Bạo Loạn Luân Hồi Vực, Lạc Nam càng cảm giác được tâm trạng Bắc Cung Hàm Ngọc trở nên nặng nề, trầm mặc ít nói.
Hiển nhiên, biết được thế lực của mình, gia tộc của mình bị đánh đến mức trở thành một hiểm địa không người, bất kỳ ai cũng không thể nào dễ chịu được.
Lạc Nam hiểu trong hoàn cảnh này có an ủi cũng bằng thừa, đành cùng nàng giữ im lặng, chờ Bắc Cung Hàm Ngọc tự lấy lại bình tĩnh.
Một đường di chuyển tương đối thuận lợi, bởi vì tốc độ xuyên toa không gian của Tiểu Tinh quá nhanh, dù vài lần gặp phải Tinh Không Đạo Tặc…bọn hắn cũng vô pháp đuổi kịp Lạc Nam.
Mà những con Tinh Không Thú ẩn nấp trong không gian cũng bị uy nghiêm của Tiểu Tinh dọa sợ, bản năng không dám đến gần.
Chưa đầy một tuần, Lạc Nam đã đến được nơi cần đến.
“Đây là…Bạo Loạn Luân Hồi Vực sao?”
Nhìn lấy khung cảnh “hùng vĩ” trước mặt, Lạc Nam phải nuốt một ngụm khí lạnh.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực khác xa so với tưởng tượng của hắn.
Trong suy nghĩ của Lạc Nam, nơi này phải là một chiến trường cổ xưa khổng lồ, có phạm vi phải vượt xa Loạn Cổ Chiến Trường hay Tiên Ma Mộ Địa mới đúng.
Nhưng mà, Bạo Loạn Luân Hồi Vực ở trước mặt lại có phạm vi không hề to lớn.
Trái lại, bán kính của nó chỉ khoảng bằng một cái Đại Tiên Giới bình thường, một khoảng cách mà Đế Cấp Cường Giả có thể phi hành ngang qua vô cùng nhanh chóng.
Nhưng mà…dù là Lạc Nam đối với bản thân mình vô cùng tự tin, lúc này cũng dần sinh ra dao động, không dám đặt chân vào.
Hung danh của hiểm địa không phải tự nhiên mà có.
Chỉ thấy đúng với tên gọi, nơi này là một vực sâu vô tận nhìn không thấy đáy tọa lạc giữa vụ trụ mênh mông.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực có đường sánh bằng một cái Đại Tiên Giới, bên trong vùng vực thăm thẳm này là vô cùng vô tận không gian vặn vẹo, uốn éo chồng chất lên nhau như các bậc thang không theo quy luật…những mảnh vỡ không gian liên tục ma sát và phát nổ, số lượng Hư Không Loạn Lưu nhiều đếm mức đếm không xuể, chúng nó điên cuồng tuôn ra các luồng lực hút khổng lồ đến từ các phương hướng khác nhau, một Đế Cấp Cường Giả thông thường đặt chân vào, sợ rằng sẽ bị nghiền thành thịt vụn, mỗi một miếng thịt sẽ bị một vùng Hư Không Loạn Lưu riêng biệt hút vào, hồn phi phách tán.
Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa thể giải thích hai chữ “Luân Hồi” bên trong tên của hiểm địa.
Đan xen vô cùng phức tạp giữa các mảnh vỡ không gian và hư không loạn lưu chính là những luồng quỷ tích thời gian quỷ dị, có nơi thời gian trôi qua cực kỳ chậm, cũng có nơi thời gian gia tốc vô cùng kinh hoàng, sợ rằng người dưới Tiên Đế rơi vào nơi có thời gian gia tốc sẽ lập tức bị hao sạch tuổi thọ mà chết ngay tại chỗ.
Chưa dừng lại ở đó, khiến Lạc Nam kiêng kỵ nhất chính là các lỗ hổng thời không đang xoay tròn một cách đầy hỗn loạn ẩn chứa lực lượng luân hồi thần bí.
Lạc Nam biết, nếu không may lọt vào những lỗ hổng thời không này, mình sẽ bị truyền tống vào dòng chảy luân hồi, có thể truyền đến quá khứ, cũng có thể vượt đến tương lai, nhưng kết cục thêm thả nhất chính là vĩnh viễn lưu lạc trong Luân Hồi hết đường trở lại.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được rùng mình.
“Không hổ danh là Bạo Loạn Luân Hồi Vực!”
Hít một ngụm khí lạnh, nhịp tim Lạc Nam đập lên thình thịch vì hồi hộp và bất an.
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao nơi này ngay cả Thiên Đế cấp cường giả cũng không dám dễ dàng đi vào.
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Nữ Hoàng sư phụ lo lắng cho mình đến như vậy, yêu cầu dù tàn tật cũng phải tìm đường trở về.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực thật sự quá mức ghê rợn, khó có thể tin trận chiến năm đó phải khốc liệt đến mức độ nào, những cường giả tham dự có thực lực kinh khủng ra sao để tạo nên một chiến trường như vậy.
Những nhân vật tham dự và thành công sống sót sau trận chiến đó nay đều là nhân vật đứng trên đỉnh vũ trụ.
“Chẳng trách Loạn Cổ Chiến Trường có thể để tu sĩ Tiên Ma hai giới tiến vào tầm bảo, chẳng trách Tiên Ma Mộ Địa có thể được chọn làm sàn đấu của Thiếu Đế Chi Chiến…nhưng Bạo Loạn Luân Hồi Vực lại không ai dám động vào!” Lạc Nam thầm mắng một tiếng:
“So với Bạo Loạn Luân Hồi Vực, hai hiểm địa trước chỉ là nơi trẻ con tập đi a!”
Bất quá càng là như vậy, Lạc Nam càng cảm thấy hưng phấn.
Nhờ hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, Bạo Loạn Luân Hồi Vực mới có thể che giấu cảm ứng của Long Tộc, che giấu cảm ứng của Long Ngạo Thiên, tạo hoàn cảnh luyện hóa Nghịch Long Huyết Mạch.
“Tiểu Nam…trở về đi thôi…” Thanh âm của Bắc Cung Hàm Ngọc đầy lo lắng và run rẩy vang lên:
“Nơi này không thể đi vào, thập tử vô sinh…”
Hiển nhiên với kiến thức của một Thiên Đế, nàng đã nhận ra sự khủng bố của Bạo Loạn Luân Hồi Vực, khuyên Lạc Nam lập tức rút lui để bảo toàn tính mạng.
“Không được…” Lạc Nam kiên định lắc đầu: “Ta đã không còn đường lui nữa rồi!”
Long Tộc nhắm vào Bá Lực của hắn, hiện tại còn kiêng dè Tuế Nguyệt Nữ Đế nên chưa dám ngang nhiên ra tay.
Nhưng đừng quên, Tuế Nguyệt Nữ Đế còn đang bị Săn Ma Điện nhìn chằm chằm.
Bộ mặt xảo trá của Săn Ma Điện ngày một lộ diện ra ánh sáng.
Một khi Long Tộc và Săn Ma Điện tìm thấy tiếng nói chung và tiến hành liên thủ, đó sẽ là đại họa.
Tuế Nguyệt Nữ Đế và sư phụ Nữ Hoàng tuy rằng rất cường đại, nhưng cũng khó lòng ngăn cản hai tôn quái vật cự đầu của Vũ Trụ liên thủ.
Chưa kể xung quanh còn vô số kẻ ngấp nghé tài sản của Lạc Nam hắn đang nhìn chằm chằm, chờ thời cơ ngư ong đắc lợi.
Cái thai trong bụng Cửu Thánh Chủ cũng là một quả bom nổ chậm, nếu tin tức truyển ra…Long Ngạo Thiên chắc chắn sẽ điên cuồng.
Chúng nữ Hậu Cung có Huyết Mạch tổ tiên của các loài Thần Thú, có Thể Chất hàng đầu…nhưng các nàng còn chưa kịp trưởng thành theo đúng mong đợi của Tuế Nguyệt Nữ Đế.
Tình cảnh hiện nay của Lạc Nam nhìn thì như biển êm sóng lặng, thực chất nguy cơ tiềm ẩn đã lên đến đỉnh điểm.
Biện pháp duy nhất để hóa giải nguy cơ đó là hắn thành công luyện hóa toàn bộ Nghịch Long Huyết, đem thực lực gia tăng, có được thủ đoạn áp chế Long Tộc, giải phong Thập Nhị Cầm Tinh để tìm thêm trợ lực, sau đó toàn diện bồi dưỡng nữ nhân bên cạnh mình tiến bộ, kết minh với những thế lực và cường giả sau lưng các nàng.
Thậm chí một khi luyện thành Nghịch Long Huyết, Lạc Nam sẽ có thêm lòng tin tiếp tục chinh phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính.
Kế hoạch nghe qua thì không khó, nhưng để có thể thành công…cửa ải đầu tiên phải vượt qua chính là Bạo Loạn Luân Hồi Vực này.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam cắn chặt hàm răng, đem Dưỡng Hồn Châu có chứa Bắc Cung Hàm Ngọc thu vào Linh Giới Châu trong âm thanh kháng nghị của nàng.
“Nàng vào trong cho an toàn, Dưỡng Hồn Châu sẽ không thể chống nổi lực ép ở Bạo Loạn Luân Hồi Vực!” Hắn âm thầm nói.
Bắc Cung Hàm Ngọc hiện nay không còn là Thiên Đế, nàng chỉ là một luồng linh hồn mỏng manh sống tạm bợ trong Dưỡng Hồn Châu, Lạc Nam đương nhiên sẽ không để nàng ở bên cạnh mình mà đi vào hiểm địa.
Ít nhất, nàng phải được Linh Giới Châu bảo vệ.
“Kim Nhi, nàng cảm thấy sao?” Lạc Nam nhìn xuống Bạo Loạn Luân Hồi Vực, lại nhìn tiểu nha đầu cao quý như tiên đang ngồi trên bả vai mình.
Ở những giờ phút này, hắn rất cần ý kiến của nàng, người đầu tiên ở bên cạnh hắn, thay đổi vận mệnh của hắn.
“Cực kỳ hung hiểm…” Kim Nhi hai mắt đầy ngưng trọng nói:
“Thứ nhất, muốn luyện được Nghịch Long Huyết, đầu tiên cần làm là tìm một nơi bên trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực để có thể giữ vững thân thể ở trạng thái ổn định, ít nhất là không bị Thời Không cuốn trôi khi đang luyện hóa, như vậy quá mức điên rồ!”
“Thứ hai, công tử không thể trốn vào Linh Giới Châu để luyện hóa, bởi vì các lỗ hỏng Luân Hồi có thể hút Linh Giới Châu vào bên trong, kết cục khó lòng tưởng tượng, thậm chí Linh Giới Châu có thể sẽ bị Thời Không nghiền