Lạc Nam vừa bị cuốn vào vòng chảy luân hồi đã lập tức hôn mê bất tỉnh, bởi lẽ so với nơi này, hoàn cảnh bên ngoài Bạo Loạn Luân Hồi Vực vẫn còn tốt chán.
Xuyên qua luân hồi, cơ thể ngươi sẽ cùng lúc bị cả vô số lực ép của thời gian và không gian ở ngàn vạn các móc lịch sử hay tương lai khác nhau tác động, nghiền ép…
Bởi thế, mà dù cả những nhân vật tinh thông Thời Gian và Không Gian đến mức lão luyện như Tuế Nguyệt Nữ Đế, muốn trở về quá khứ hay vượt đến tương lai cũng phải hy sinh một cái giá cực kỳ to lớn, mà ở trong trường hợp bình thường không ai muốn đánh đổi.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân và Nghịch Long Thân không thể giúp Lạc Nam trụ được quá lâu, chúng nó chỉ trụ được trong một khoảnh khắc nhất định.
Nhẫn Trữ Vật đeo trên tay của Lạc Nam cũng bị nghiền nát, cũng may bên trong ngoại trừ số ít Tiên Thạch phòng thân cũng chẳng có gì đáng giá.
Thông thường khi chiến đấu, xung quanh cơ thể tu sĩ sẽ tỏa ra một lớp lực lượng phòng hộ, Nhẫn Trữ Vật cũng được lớp lực lượng này bảo vệ, vì lẽ đó rất ít xảy ra tình trạng vỡ tan vì dư ba chiến đấu.
Đáng tiếc ở trong vòng chảy luân hồi, điều này trở nên vô nghĩa.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bá Đỉnh chấn động, từ trong đan điền của Lạc Nam lao vọt mà ra, đem hắn hút vào bên trong, tiến hành hộ chủ.
Như con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng lớn ngập trời, Bá Đỉnh phải tuôn ra vô cùng vô tận Bá Lực bảo vệ xung quanh, chống lại lực nghiền ép cực đại.
Lạc Nam vẫn còn hôn mê, hắn không thấy rõ tình cảnh bên ngoài, bằng không sẽ kinh dị phát hiện bốn phương tám hướng lúc này đang phản chiếu vô số hình ảnh ở các móc thời gian khác nhau…
Có cảnh tượng một vị tăng nhân dung mạo hiền từ nhặt được một góc cây non mang về bồi dưỡng, ai ngờ cây non lại là Bồ Đề Thụ trong truyền thuyết, từ đó tăng nhân nhất phi trùng thiên, sáng lập Tây Phương Giáo danh chấn vũ trụ.
Có cảnh tượng một vị Long Chí Tôn bí mật nuôi dưỡng một cậu bé không để tộc nhân phát hiện trong động phủ cực kỳ bí mật, mà cậu bé này sau khi lớn lên đã trở thành Nghịch Long Đế vang danh kim cổ.
Có cảnh tượng Quảng Hàn Cung từng phồn hoa bị Thiên Đình nhắm vào, hai mươi vạn Thiên Binh Thiên Tướng vây quanh, bị ép vào bước đường cùng, tất cả tộc nhân Quảng Hàn Cung hy sinh tính mạng, thi triển bí pháp, đem tu vi cả đời của mình truyền vào thân thể một vị tuyệt sắc giai nhân, biến nàng thành quả bom khủng bố di động, có thể nổ tung một góc vũ trụ chỉ bằng ý niệm, nhờ đó dọa sợ Thiên Đế, bảo toàn trong sạch cho nàng.
Có cảnh tượng Tuế Nguyệt Nữ Đế ra sức truy tìm tin tức về Thời Không Thánh Thể, cuối cùng bị Săn Ma Điện đánh lén, ép phải tự bạo Luân Hồi Kính, phân tán linh hồn.
Lại có cảnh tượng Tiên Ma Đại Chiến, trận thế vang trời, cường giả như nấm sau mưa, hai phương thế giới thù hận đạt đến đỉnh điểm, không ngừng có nhân vật hàng đầu ngã xuống.
Vô số khung cảnh diễn ra trong quá khứ được tái hiện trong vòng chảy luân hồi, cho thấy rằng lỗ hổng này đưa Lạc Nam về quá khứ chứ không phải vượt đến tương lai.
Chỉ là không biết hắn có còn cầm cự nổi không khi Bá Đỉnh cũng đang bị rút sạch lực lượng.
“Cố gắng lên, chỉ còn thiếu chút nữa…” Kim Nhi thất thanh la lớn.
Bá Đỉnh đã bảo vệ Lạc Nam phần lớn thời gian trong vòng chảy luân hồi, đáng tiếc chỉ còn một khoảnh khắc ngắn ngũi để thành công xuyên qua, nó đã như nỏ mạnh hết đà.
RĂNG RẮC…
Bá Đỉnh cũng đã hao sạch Bá Lực trong hoàn cảnh này.
Nếu tiếp tục liều lĩnh, nó sẽ bị tan vỡ, đồng nghĩa với Lạc Nam tu vi mất sạch, trở thành phế nhân.
Không thể cầm cự, Bá Đỉnh chỉ đành phóng thích Lạc Nam ra ngoài, đem thân thể hắn thả ra, trở về trong đan điền của hắn.
Lạc Nam sẽ bị nghiền nát…hiện tại đã không còn gì để bảo vệ hắn.
Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Linh Giới Châu vẫn luôn trốn trong tóc của Lạc Nam bất chợt lao ra.
Xét về khả năng phòng ngự, nó không thể sánh bằng Vạn Cổ Bất Hủ Thân, càng không sánh bằng Bá Đỉnh.
Nhưng chỉ cần có nó, Lạc Nam sẽ được bảo vệ trong giây cuối cùng.
Phóng thích lực lượng đem Lạc Nam thu vào, Châu Nhi liều mạng điều khiển Linh Giới Châu lao vọt đến lối ra một cách điên cuồng, bất chấp thanh âm rạn nứt bên trên thân thể không ngừng vang lên…
Tử Yên và Lãnh Nguyệt Tâm cầm lấy Dưỡng Hồn Châu có Bắc Cung Hàm Ngọc, tam nữ đang trò chuyện bên trong, bỗng nhiên nhìn thấy Lạc Nam thương tích đầy mình, mái tóc bạc trắng xuất hiện.
“Tiểu Nam…”
Chúng nữ hãi hùng, đang muốn lao đến chăm sóc hắn.
ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Ngũ Hành Thế Giới kịch chấn, lắc lư dữ dội, đem các nàng hất văng té ngã trên mặt đất, vô số vết rách trên bầu trời, vết rách dưới lòng đất ầm ầm xuất hiện.
Linh Giới Châu như lâm vào tận thế.
Châu Nhi cố gắng dùng tất cả lực lượng còn lại của mình để ổn định hoàn cảnh bên trong thế giới, bảo toàn tất cả những thứ bên trong Linh Giới Châu.
Nhưng nếu làm như vậy, Linh Giới Châu sẽ tiến vào trạng thái hư hỏng nặng, nội bất xuất, ngoại bất nhập, cô lập với thế giới, người bên ngoài không thể tiến vào, người bên trong cũng chẳng thể đi ra.
Lạc Nam bắt buộc phải được ở ngoài để nghĩ cách khôi phục Linh Giới Châu, nếu hắn ở trong này, tất cả sẽ bị giam cầm vĩnh viễn.
Vì lẽ đó, ngay khi vượt qua khỏi vòng chảy Luân Hồi, Châu Nhi đem Lạc Nam một lần nữa phóng xuất.
Linh Giới Châu ảm đạm vô quang, thu nhỏ lại vô số lần, tiếp tục trốn vào một đầu tóc dài trắng xóa của hắn.
Mọi thứ nói thì dài, thực chất diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến mức Châu Nhi không thể kịp mang một lá Cửu Diệp Liên Hoa đưa cho Lạc Nam.
Tử Yên và Lãnh Nguyệt Tâm vừa lấy lại tinh thần, thân ảnh Lạc Nam đã biến khỏi tầm mắt.
Cảm giác bất an, lo lắng bao phủ tâm linh hai nữ.
…
Lạc Nam cảm giác mình đã trải qua một giấc ngủ dài…
“Công tử…công tử…mau tỉnh lại…công tử…”
Bên tai của hắn vang lên thanh âm đầy lo lắng của Kim Nhi.
Nhớ đến thân ảnh bé nhỏ của nàng, Lạc Nam vô thức nở nụ cười ôn nhu, quả nhiên dù ở trong tình cảnh nào, nha đầu này vẫn chưa từng rời xa hắn.
Không muốn để nàng tiếp tục lo lắng, Lạc Nam cố gắng làm cho mình tỉnh lại.
Hắn muốn lay động thân thể, nhưng lại phát hiện toàn thân lúc này như muốn vỡ tan, nặng nề như hàng vạn ngọn núi đè ép, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhút nhít.
Hắn cố gắng mở đôi mắt ra, nhưng chúng nó không chịu nghe lời hắn, mí mắt nặng trĩu.
“Khốn kiếp…ta trọng thương quá nặng rồi…”
Lạc Nam thầm mắng một tiếng, đau nhứt và suy kiệt toàn thân khiến hắn thật sự tức giận.
Nhờ có Bá Đỉnh và Linh Giới Châu bảo vệ, hắn chỉ bị tổn thương thân thể trong quá trình đón nhận chút ít lực ép của thời không, mà Linh Hồn thì cực kỳ hoàn hảo.
Vì thế mà lúc này hắn đang cực kỳ thanh tỉnh, chỉ có điều không thể lay động nổi thân thể mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam dùng ý niệm câu thông Linh Giới Châu, muốn lấy ra vài cái lá cây Bất Tử Thụ bỏ vào trong miệng.
Nào ngờ kêu gọi nửa ngày, Linh Giới Châu không thèm phản ứng đến hắn.
Thoáng chốc, sắc mặt Lạc Nam trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì hắn đã nhận ra tình cảnh của Linh Giới Châu, hư hỏng cực kỳ nặng nề, không còn liên hệ với thế giới bên trong được nữa.
“Vì để bảo vệ công tử, Bá Đỉnh hao sạch lực lượng, Linh Giới Châu cũng bị hư hại…” Kim Nhi bất đắc dĩ nói:
“Tình cảnh lúc này cực kỳ bất lợi…”
“Móa!” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
Đi qua vòng chảy luân hồi, hiện tại thân ở nơi nào còn chưa biết, trọng thương là điều hắn không muốn nhìn thấy.
Hơn thế nữa, hắn hiện tại toàn thân trần truồng, mấy bình Bất Tử Dược Thủy đem theo phòng thân cũng bị dòng chảy luân hồi nghiền nát, đâu còn gì để tự khôi phục?
“Hệ Thống, mở ra Vòng Quay Danh Vọng!”
Lâm vào bước đường cùng, Lạc Nam đành ký thác hy vọng cho Hệ Thống, hy vọng có thể từ đó đạt được vật phẩm có công dụng trị thương.
Đáng tiếc, Vòng Quay Danh Vọng sau khi nâng cấp toàn là đồ tốt, lại chẳng tìm ra thứ gì có thể khôi phục thương thế.
Sáu cái