“Không được…bằng mọi biện pháp, ta cũng phải thoát khỏi kiếp này…”
Thanh âm của Lạc Nam run rẩy, tự cô lập mình bên trong căn phòng.
Lần lượt từng thê tử chết trong tay mình, cảm giác đó so với đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục còn khó chịu hơn.
Nhưng đáng hận, chỉ cần hắn làm ra bất kỳ hành vi nào gây tổn hại đến thân thể này nhằm tự sát, thì âm thanh thông báo bên ngoài kia lại vang lên, tước đoạt lý trí và quyền kiểm soát cơ thể, ép hắn trở thành một tên máu lạnh.
Lạc Nam cố gắng vận chuyển đầu óc, ánh mắt lóe lên.
Hắn nhớ đến đội quân dưới trướng mình, thực lực của bọn chúng đều là Đế Cấp, bản thân mình chỉ là một tướng quân có tu vi Nhập Thánh, nếu như chục vạn quân liên thủ, có lẽ sẽ có khả năng gi.ết chết mình.
Nếu đã không thể tự sát, vậy để đám quân đội tiêu diệt.
Hoặc tự mình tiêu diệt quân đội nhân lúc vẫn còn lý trí, từ đó giảm đi khả năng gây hại cho người thân.
Nghĩ là làm, Lạc Nam đứng dậy, chủ động tiến ra căn phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn tự mình ra khỏi phòng khi chưa bị chiếm đoạt tâm trí.
Bất quá, mọi chuyện không đơn giản như vậy…
Hắn vừa đặt chân khỏi lòng, một cổ lệ khí âm trầm đến tận cùng lại dâng lên, lý trí hoàn toàn bị tước đoạt.
Một lần nữa hóa thành cổ máy giết chóc.
Lần này đối tượng không phải là bất kỳ vị thê tử nào, lại chuyển sang Nhân Kê, Cự A Man…
Rõ ràng, quy tắc của trò chơi không cho phép Lạc Nam tự ý rời khỏi căn phòng…
…
ẦM!
Lạc Nam đập nát mặt bàn, ngửa đầu cuồng hống: “Khốn kiếp, ta chấp nhận thất bại, chấp nhận thua cuộc!”
Đáng tiếc, chẳng có ai đáp lời hắn.
Trong 9999 kiếp đã trải qua, mỗi kiếp đều khảo nghiệm ý chí, nghị lực và tâm cảnh của Lạc Nam.
Chỉ cần tâm cảnh và ý chí sụp đổ, hắn sẽ thoát khỏi luân hồi, đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại.
Nhưng ở kiếp cuối cùng này lại kỳ quái đến cực điểm, dù Lạc Nam gần như phát điên, dù tâm cảnh của hắn đã rạn nứt, hắn vẫn bị kẹt ở lại.
Luân Hồi Thụ dường như muốn cưỡng ép hắn phải trải qua một kiếp này, thành công lĩnh ngộ vạn kiếp.
Nhưng mà, trước những gì đang phải trải qua, hắn không cho rằng liệu mình có còn đủ tỉnh táo để thành công vượt qua cửa ải này hay không.
Đầu tiên là giết thê tử, sau đó là giết huynh đệ.
Điều này đồng nghĩa với thử thách ở kiếp cuối cùng này không chỉ nhắm vào thê tử của hắn.
Trong tương lai, rất có thể những vị tiền bối mà Lạc Nam kính trọng, những huynh đệ tình nghĩa cũng sẽ lần lượt chết dưới tay hắn, bị hắn tước đoạt tính mạng một cách tàn nhẫn.
Thậm chí, chuyện kinh khủng nhất mà Lạc Nam không muốn trải qua chính là đối diện với Tiểu Kỳ Nam và Cửu Thánh Chủ.
Hắn sợ, hắn sợ ngay cả cốt nhục tình thân cũng sẽ trở thành nạn nhân trong kiếp luân hồi chó má này của mình.
Mãi cho đến khi toàn bộ thân nhân, thê tử, huynh đệ, nữ nhi…chết sạch dưới Mâu, mà lý trí của hắn vẫn còn giữ được, có lẽ sẽ thành công vượt qua kiếp cuối cùng.
Nếu thật sự là như vậy, Lạc Nam sẽ ám ảnh đến mức tận cùng, khó lòng tha thứ cho bản thân.
“Không thể để chuyện đáng sợ đó xảy ra!”
Lạc Nam cắn mạnh vào đầu lưỡi, mượn cơn đau để giữ bản thân được tỉnh táo.
Đầu não của hắn điên cuồng hoạt động, cố gắng vận chuyển đầu não.
Hắn đặt mục tiêu hết sức rõ ràng, không phải tìm cách vượt qua luân hồi để hoàn thành nhiệm vụ, mà là tìm cách để thoát khỏi luân hồi càng sớm càng tốt.
“Nghĩ đi…Lạc Nam, mày dùng não đi, nghĩ ra biện pháp tốt nhất, cách thức hợp lệ nhất!”
Lạc Nam vò đầu bức tóc, cố gắng cưỡng ép đầu não hoạt động hết công sức.
Không biết qua bao lâu, hắn đưa ra kết luận duy nhất:
“Chỉ có cách chết đi!”
Không sai, chỉ có đi chết…chấm dứt sinh mạng này mới là cách để thoát khỏi luân hồi một cách nhanh nhất.
“Tuy nhiên quy tắc không cho phép ta tự sát, lại không để ta giữ nguyên lý trí khi rời khỏi căn phòng!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, nặng nề gằn lên từng chữ:
“Vậy điều ta cần làm chính là tìm ra biện pháp để gi.ết chết chính mình trong phạm vi căn phòng này mà không dùng đến phương pháp tự sát!”
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng về phía bên ngoài rống to:
“Chó má, tất cả các ngươi đều là súc sinh, tộc trưởng là súc sinh, đại trưởng lão là súc sinh, có ngon giết ta đi!”
Lạc Nam muốn buông lời phỉ nhổ, bất kính với những nhân vật cao cấp của chủng tộc man rợ này, chọc giận bọn hắn để bọn hắn ra tay giết mình.
Thực tế một lần nữa lại không như mơ.
Khi ở trong phòng, bất kỳ lời nói, thanh âm hay tiếng động nào mà hắn tạo ra cũng không thể lan truyền đến người bên ngoài, thậm chí ngay cả khi dùng Lực Lượng truyền âm, thông qua bí pháp liên lạc, ném ra Lưu Ảnh Ngọc có cảnh tượng mình trắng trợn mắng chửi, nhưng toàn bộ đều bị một cổ lực lượng vô hình chặn đứng.
Chỉ có duy nhất bản thân hắn là được phép rời khỏi phạm vi căn phòng, nhưng mỗi lần rời khỏi lại đánh mất lý trí.
Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực để bản thân mình bình tĩnh hết mức có thể, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghĩ ra phương pháp để kết liễu chính mạng sống của mình.
Mà muốn làm được như vậy, những biện pháp bình thường và đơn giản đã không khả thi nữa.
Lạc Nam đánh giá thực lực và thủ đoạn hiện tại mà bản thân hiện có.
Ở trong cơ thể sinh vật này, hắn có được khả năng điều khiển và khống chế máu huyết kinh khủng hơn đám người Huyết Giới không biết bao nhiêu lần, lại còn tinh thông cả thời gian và không gian, có nhận thức và kiến giải cực kỳ cao thâm, tin chắc không kém Tuế Nguyệt…
Dù sao thì sinh vật này là tồn tại Nhập Thánh Cảnh, ngộ tính chênh lệch so với Thiên Đế lớn đến bằng trời.
“Khoan đã…thời gian và không gian?” Lạc Nam trong đầu loé lên ý một tia xúc cảm, như nhìn thấy hy vọng ở cuối đường hầm.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, một ý niệm điên cuồng loé lên trong tâm trí.
Ở trạng thái thanh tỉnh, hắn có được cả tri thức ở thực tại và của sinh vật này, lại có được kinh nghiệm vô cùng quý báu sau vô số lần luân hồi, nếm trải tư vị qua từng kiếp.
Hắn từng có được Cấm Kỵ Chi Nhãn, biết cách thức vận hành những Thần Thông có liên quan đến thời gian và không gian, lại từng tự mình tu luyện thành công Hiểm Thâu Bí Thủ cùng Nghịch Sát Tương Lai.
Càng nghĩ, lòng tự tin của Lạc Nam càng tăng cao, quyết tâm và ý niệm điên cuồng không thể ức chế được nữa.
Biểu lộ của hắn nghiêm nghị, bắt đầu vận chuyển Không Gian và Thời Gian chi lực, cố gắng gia tăng sự tinh thông và hiểu biết của mình đối với chúng.
Lạc Nam đã tìm ra phương thức tự kết thúc chính mình.
Nếu như không thể giết mình ở thực tại, lực lượng cũng không đủ mạnh để giết mình ở tương lai, vậy nếu diệt đi chính mình trong quá khứ thì sao?
Không sai, đây là cách thức Lạc Nam nghĩ ra, tuy điên cuồng nhưng ẩn chứa hy vọng.
!
Một ngày này, Lạc Nam toàn thân phủ đầy máu tươi trở về phòng, hai mắt đỏ ngầu, cố gắng ổn định thần trí, lập tức tiến vào quá trình bế quan.
Lần này hắn vừa đồ sát Cửu Vĩ Thiên Hồ Tộc, cả Thiên Hồ Nữ Đế và Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên đều bị hắn giết đủ chín mạng, cứ mỗi mạng lại ép các nàng phải trải qua một cái chết khác nhau, đau đớn đến tột độ.
Lạc Nam phát hiện, phương thức sát nhân của mình ngày càng trở nên tàn nhẫn.
Hắn hận, hắn căm hận bản thân mình mỗi khi bàn tay nhuộm máu thân nhân, hắn hận mình vô dụng, hận mình không đủ thông minh và bản lĩnh để lĩnh ngộ, sáng tạo thần thông làm được điều hắn muốn trong thời gian sớm nhất.
Luyện nên Thần Thông, một loại thần thông có thể diệt đi chính mình trong quá khứ.
Ở thế giới này một thời gian, Lạc Nam đã nắm được phương thức vận hành của nó.
Chỉ cần không cưỡng ép bản thân tự sát, chỉ cần không chủ động bước ra khỏi phòng, phải đến tận bảy ngày bảy đêm thì Lạc Nam sẽ mất đi lý trí và trở nên khát máu một lần.
Điều này đồng nghĩa với việc cứ sau mỗi cuộc đồ sát, hắn lại có bảy ngày bảy đêm để nghiên cứu và sáng tạo Thần Thông.
Lòng căm hận bản thân và cái chết của mỗi thân nhân sau mỗi lần đồ sát hoá thành động lực lớn nhất, sự hối thúc bản thân lớn nhất để Lạc Nam ép buộc chính mình phải thành công.
Nhưng Lạc Nam hiểu, để lĩnh ngộ được một Thần Thông không phải chuyện đơn giản, dục tốc bất đạt.
Hắn bắt đầu từ những bước cơ bản nhất đó là rèn luyện sự tinh thông về Thời Gian và Không Gian đến mức lão luyện.
Kế đến là bắt đầu thăm dò, thử nghiệm thông qua Thời Không Chi Lực để nhìn về quá khứ.
Cho đến bước đưa công kích của mình về quá khứ giết người.
Về phần gánh chịu phản phệ về mặt nhân quả khi đã xen vào quá khứ giết người, Lạc Nam hiện tại không thèm để ý, bởi vì đối tượng hắn muốn giết chính là mình, còn sợ cái rắm a.
Đây là một quá trình dài đằng đẳng, lại bị phân tâm mỗi khi bảy ngày trôi qua, khi bàn tay nhuộm lấy máu tươi của người thân bên cạnh mình, tâm trí dù kiên cường đến mấy cũng liên tục bị oanh tạc.
Chưa kể môn Thần Thông như thế này vốn dĩ cực kỳ nghịch thiên, khả năng có thể lĩnh ngộ thành công gần như cực thấp.
Bất quá ở kiếp này đã bước vào đường cùng, ngoài biện pháp này hắn không nghĩ ra cách thức nào khác để thoát khỏi quá trình chẳng khác nào tra tấn.
Huống hồ Lạc Nam có lòng