“Cái này…chàng giải thích thế nào?”
Bên trong Linh Giới Châu, chúng nữ vừa mới tiến vào đã nhìn thấy Long Khuynh Thành đang bất tỉnh nhân sự, nhất thời từng đôi mắt đẹp trợn tròn, hung hăng nhìn Lạc Nam.
Hiển nhiên không ai ngờ tới, tên này đột ngột thần thần bí bí chạy đi đâu mất chính là để bắt cóc mỹ nhân.
Nhìn Long Khuynh Thành trên người có vết thương, cộng với đang hôn mê, không khó nhìn ra hai người vừa trải qua một trận chiến, mà Lạc Nam là kẻ hoàn toàn áp đảo.
“Háo sắc!” Đạm Đài Uyển trừng mắt nhìn.
“Dâ.m tặc!” Kiều Tố Tố yêu kiều hừ một tiếng.
“Mỹ nhân thành đàn còn đi bắt cóc mỹ nhân?” Thiên Diệp Dao hai tay chống nạnh.
“Các tỷ muội chắc là hiểu lầm phu quân!” Võ Tam Nương lên tiếng giải vây nói:
“Mặc dù hắn háo sắc nhưng còn chưa đến mức phải bắt cóc mỹ nữ, chắc là có kế hoạch nào đó!”
“Không sai, có phải vì trong tương lai sẽ xung đột cùng Long Ngạo Thiên nên chàng quyết định bắt cóc nữ nhi của hắn để làm con tin?” Địa Ngọc Huyền suy luận.
Chúng nữ gật gật đầu tán thành cách nói của nàng, cùng nhau đưa mắt chờ Lạc Nam giải thích.
“Tục ngữ nói ba nữ nhân là một cái chợ quả nhiên không sai!” Lạc Nam bực bội đáp:
“Các nàng có cho ta cơ hội mở miệng hay không?”
Bản tính nữ nhân quả nhiên thiên sinh khó đổi, mặc dù mỗi người các nàng đều là tuyệt đại giai nhân, thiên chi kiêu nữ trong mắt người khác, nhưng khi tập hợp lại cũng oanh oanh yến yến, mồm năm miệng mười.
“Chàng nói đi!” Âu Dương Thương Lan bật cười, trong lòng âm thầm trêu tức, ai kêu ngươi phong lưu như vậy, lúc này hiểu nỗ khổ của người có nhiều nữ nhân rồi chứ?
Lạc Nam thở dài một hơi: “Long Khuynh Thành thật ra là nữ nhi của một vị bằng hữu của ta, nàng ấy đang bị Long Ngạo Thiên lợi dụng như một công cụ mà thôi!”
“Còn có chuyện như vậy?” Chúng nữ kinh hô thành tiếng.
“Có nhầm lẫn gì hay không? Danh tiếng của Long Khuynh Thành nổi danh khắp Tiên Giới, từng đại diện cho Long Tộc tham gia Thiếu Đế Chi Chiến và đạt thành tích đáng gờm, nàng còn là niềm tự hào của Long Tộc, được tôn xưng là Đại Công Chúa, người người ngưỡng mộ!” Liễu Tú Quyên giật mình hỏi:
“Nếu chỉ là công cụ của Long Ngạo Thiên, liệu nàng ấy có được trọng dụng như thế không?”
“Tất cả những gì diễn ra chỉ là một màn kịch do Long Ngạo Thiên dựng lên nhằm qua mặt Long Khuynh Thành và người ngoài mà thôi!” Lạc Nam khẳng định nói:
“Đến khi hết giá trị lợi dụng, Long Khuynh Thành sẽ bị vô tình vứt bỏ!”
“Haizz, thật là nữ nhân đáng thương!” Chúng nữ nghe xong thở dài, có chút đồng cảm với Long Khuynh Thành.
Nhưng mà rất nhanh, các nàng lại bị thân ảnh của Ma Kích và Lãnh Vận Du đang ngồi dưới gốc Bất Tử Thụ hấp dẫn.
Lạc Nam nhứt cả trứng, vội vàng đem thân phận của Ma Kích và Lãnh Vận Du kể lại một lần, tránh cho các nàng đoán già đoán non.
“Vận đào hoa thật nặng, đi đến đâu có mỹ nhân theo đến đấy!” Chúng nữ như cười như không nhìn lấy Lạc Nam, thanh âm tràn ngập u oán.
Lạc Nam rùng mình, rốt cuộc cảm giác có mùi là lạ.
Với kinh nghiệm tình trường dày đặc của hắn, làm sao không rõ chuyện gì đang diễn ra?
Rõ ràng xa cách nhau một thời gian khiến bản tính nữ nhân của các nàng trổi dậy.
Hàng ngày tưởng niệm hắn trong lòng, luôn mong chờ hắn bình an trở về, nhưng sau khi hắn về các nàng lại phát hiện hắn có dây mơ rể má với một đám mỹ nhân khác.
Dù lòng dạ rộng lượng như thế nào cũng khó tránh khỏi hơi ghen tuông.
Mà phương thức để giải quyết tốt nhất đương nhiên chính là…
“Khặc khặc, đừng có đánh trống lãng, các nàng ai cũng chạy không thoát!”
Lạc Nam nhếch miệng cười dâm, Bá Y trên thân giải trừ, lộ ra thân thể lực lưỡng cân đối đầy sức mạnh.
Tiểu huynh đệ đã nhất trụ kình thiên từ bao giờ, phồng mang trợn má ngạo thị thế gian.
“Lưu manh!”
Chúng nữ xấu hổ phi một ngụm, muốn xoay người bỏ chạy.
“Hừ, vào địa bàn của ta rồi, các nàng ai cũng chạy không thoát!”
Lạc Nam hừ một tiếng, điều khiển Linh Giới Châu giam cầm Không Gian, đem mình và các vị thê tử nhốt vào cùng một chỗ bên bờ Cực Lạc Suối.
Chẳng biết vô tình hắn cố ý, hắn lại để một thân ảnh màu trắng nhẹ nhõm thoát thân.
Như lang hổ lao đến, Lạc Nam một tay ôm Võ Tam Nương, một tay ôm Âu Dương Thương Lan vào trong lòng, lần lượt hướng từng bờ môi đỏ rực của các nàng hôn xuống.
Thấy chúng nữ xung quanh vẫn còn có chút thẹn thùng vì tình cảnh hoang đường ít khi trải qua, Lạc Nam trong lòng cười xấu xa, ra hiệu cho Hỏa Nhi nói:
“Bảo bối, góp vui đi!”
“Khanh khách, tuân mệnh bệ hạ của thiếp!” Hỏa Nhi quyến rũ cười không ngừng, thân thể nóng bỏng hiện ra.
HỪNG HỰC…
Trong tiếng kinh hô của chúng nữ, Dụ.c Tình Yêu Hỏa bùng nổ mà ra, nhiệt độ mang theo dụ.c tính lan tràn khắp không gian, tràn vào thân thể chúng nữ.
Chỉ thoáng chốc, hơi thở của các nàng trở nên gấp rút lên, gò má đỏ hồng như liệt diễm, từng tiểu nguyệt màu mỡ giữa h.ai chân róc rách chất mật.
Thấy Lạc Nam vẫn bận rộn sủng ái Võ Tam Nương cùng Âu Dương Thương Lan, dụ.c tính lại đang lan tràn, chúng nữ đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, tỷ muội tình thâm ôm chầm lấy nhau, thân thể ôm ấp, môi lưỡi triền miên.
Trong tiếng rê.n rỉ đầy kh.oái cảm của Âu Dương Thương Lan, c.ôn thịt của Lạc Nam hung hăng cắm/ vào chỗ chật chội quen thuộc.
“Ưm…phu quân…”
Nàng mê ly nỉ non, bàn tay cấu vào lưng hắn.
Một bữa tiệc thăng hoa diễn ra giữa nhất long và bầy phượng, Lạc Nam để các thê tử âu yếm lẫn nhau, sau đó lần lượt sủng ái từng người các nàng, đưa từng vị kiều thê lên đỉ.nh cao của sự khoái hoạt.
Trong nhiệt độ nồng cháy của D.ục Tình Yêu Hỏa, tất cả linh hồn và thể xác như hòa thành một.
Tiếng thở d.ốc của nam nhân và tiếng rê.n rỉ yêu kiều của nữ nhân nối liền không ngớt.
Lạc Nam được tận hưởng hương vị mà ngay cả khi ở trong thân phận của Nghịch Long Đế cũng vô pháp được hưởng.
Nhìn thấy từng vị kiều thê cười mãn nguyện và đầy ngọt ngào nép trong lòng mình, tâm linh tràn đầy vết xước của hắn phần nào được làm dịu.
“Quá tốt rồi…” Lạc Nam lẩm bẩm:
“Các nàng sung sướng trong lòng ta thay vì chết thảm…”
“Các nàng trao cho ta tình yêu và sự ngọt ngào thay vì vô vàn căm hận…”
“Đây mới là cuộc sống vốn có của Lạc Nam ta!”
Trong cơn đê mê, Thục Phi kéo đầu Lạc Nam khóa chặt môi hắn, lòng của nàng đau xót như bị bóp chặt.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, nàng chứng kiến nét tang thương trong mắt nam nhân của mình đã vơi đi một chút.
Nghĩ đến đây, Thục Phi càng nhiệt tình quấn lấy nam nhân, bộ ng.ực bạo mãn ép chặt vào lòng hắn, u cốc ngập nước để hắn dễ dàng tiến sâu hơn.
“Chiếm lấy đi, thô bạo đi…bọn thiếp mãi thuộc về chàng!”
…
Bởi vì có Gia Tốc Trận hỗ trợ, thời gian quả thật khó mà ước tính…
Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cuộc chiến giữa nhất long quần phượng đã đến hồi kết, người đứng dậy cuối cùng lại là kẻ nam tính duy nhất trong trận chiến này, để lại một bầy phượng toàn thân trần tr.uồng nhắm mắt rê.n rỉ, trên những ngọc thể trắng nõn là các vết tích tượng trưng cho sự hoang đường đã qua.
Độc Cô Ngạo Tuyết tóc dài tung bay, tà áo trắng muốt huy động Trúc Kiếm trên đỉnh núi cao, khuất dạng trong mây.
Nàng đang múa một bài kiếm thuật xinh đẹp tuyệt trần, uyển chuyển như tiên, nhằm để quên đi sự bối rối từ tiếng lòng cũng như đánh lạc hướng mình khỏi âm thanh hoang đường đang diễn ra bên dưới.
Từ khi đem lòng yêu nam nhân kia, tính cách của nàng thật sự có sự thay đổi rất nhiều, nhất là trong vấn đề ân ái giữa nam và nữ, trở nên thoáng hơn.
Thậm chí nàng không hề ngại ngùng cùng với tỷ tỷ của mình là Âu Dương Thương Lan cùng hắn tắm suối nước nóng, cùng nhau hầu hạ hắn.
Nhưng dù sao bản tính lạnh lùnh và khó gần đã theo nàng suốt bao nhiêu năm, không thể nào thay đổi một sớm một chiều được.
Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy giới hạn của mình lúc này là cùng Âu Dương Thương Lan hầu hạ hắn, chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Muốn nàng và nhiều nữ nhân như vậy cùng hắn cuồng hoang, nàng thật sự vẫn chưa làm được, cũng chưa chuẩn bị tâm lý.
Mà nam nhân kia quả nhiên cũng cực kỳ thấu hiểu nàng, cố ý để một mình nàng thành công trốn đi.
Từ lúc nhận biết hắn, hắn cũng chưa từng che giấu bản chất phong lưu đa tình, lại có phần vô độ trong chuyện nam nữ.
Đã chấp nhận yêu hắn, thì chấp nhận hết thảy của hắn, cho nên nàng không phiền lòng khi nhìn hắn và rất nhiều nữ nhân mãn nguyện ở bên nhau.
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng chẳng hề cảm thấy sự cô đơn, bởi vì nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi mình.
Quả nhiên không bao lâu, bóng dáng nam tử mái mái đầu bạc đầy vẻ phong trần đã đạp trăng mà đến.
Cảnh tượng khiến Độc Cô Ngạo Tuyết có chút thất thần, nàng không phủ nhận thỉnh thoảng nhìn hắn ở một khí chất khác như vậy cũng cực kỳ có sức hút.
Độc