“Chàng định xử lý các nàng ấy ra sao?”
Thấy Lạc Nam đem tất cả Thánh Nữ của Luân Kiếp Tiên Cung thu vào, Thiên Diệp Dao tò mò hỏi.
Nàng không thể không thừa nhận, tầm mắt của đám trưởng lão Luân Kiếp Tiên Cung cực kỳ tốt, tuyển chọn Thánh Nữ đều là mỹ nhân vạn năm có một, dung nhan của mỗi người khuynh quốc khuynh thành, ngay cả nàng là đại mỹ nhân cũng không thể bắt bẻ.
Lạc Nam bắt giữ một nhóm mỹ nhân như vậy, hắn lại còn là nam nhân, Thiên Diệp Dao khó tránh khỏi suy nghĩ tên này muốn kim ốc tàng kiều…
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Thiên Diệp Dao, Lạc Nam ra vẻ giận dữ kéo nàng vào lòng, bàn tay hung hăng đánh cái mông thịt tròn lẳng của nàng, hừ một tiếng:
“Suy nghĩ lung tung, ta có các nàng đều là mỹ nhân rồi, làm sao còn tham lam mỹ sắc?”
“Haha!” Thiên Diệp Dao cười lạnh bĩu môi: “Nhưng chàng khỏe như trâu, bọn thiếp nhiều người như vậy cũng không phải đối thủ, tìm thêm một nhóm mang theo bên người hầu hạ cũng không tồi nha!”
“Hừ!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt trên mông nàng càng siết chặt hơn, bóp đến da thịt lồi lõm biến dạng, mắng nói:
“Nàng mới là nữ nhân háo sắc, trước đây còn tranh giành Nguyệt Kỳ với ta!”
Tử Yên nghe vậy tròn xoe mắt nhìn, hiển nhiên lần đầu nghe qua Thiên Diệp Dao còn có chuyện như vậy.
“Nào có…Dao Dao chỉ là thưởng thức cái đẹp thôi nha!” Thiên Diệp Dao đỏ mặt nói:
“Nhưng từ khi nếm trải chuyện đó với phu quân, ta không còn hứng thú với nữ nhân nữa…”
“Hắc hắc!” Lạc Nam tự hào cười lớn, ôm nàng hôn một ngụm.
Chúng nữ trợn trắng mắt, Thành Bích giận trách đập tay hắn nói:
“Đừng có đánh trống lãng, chàng vẫn chưa nói có tính toán gì với 33 vị Thánh Nữ!”
“Đương nhiên là thu về dưới trướng!” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Luân Kiếp Tiên Cung tiêu hao vô số năm mới tuyển chọn ra được 33 mỹ nhân có thiên phú tốt, không sử dụng các nàng ấy thì quá uổng phí!”
“Mặc dù đã phế bỏ tu vi khi luyện Chuyển Kiếp Luân Hồi Công, nhưng căn cơ của các nàng ấy vẫn còn rất vững, chỉ cần có đủ tài nguyên và công pháp, tương lai sẽ là một cổ lực lượng không tồi!”
“Thế chàng muốn bồi dưỡng theo hướng nào?” Tử Yên cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ.
“Tạm thời chưa nghĩ ra…” Lạc Nam lắc đầu.
Lệ Huân ở bên cạnh nghe vậy, hai mắt sáng lên, đầy tự tin nói:
“Giao các nàng ấy cho thiếp, thiếp sẽ cho chàng một đội Nhẫn Giả hoạt động trong bóng tối, có thể đoạt mạng địch nhân bất kỳ lúc nào!”
Lạc Nam nghe vậy sững sờ, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Đề nghị của Lệ Huân khiến hắn vô thức nhớ đến tổ chức U Linh Long của Long Tộc.
Tại kiếp Nghịch Long Đế, hắn thật sự rất tận hưởng cảm giác luôn có U Linh Long trung thành tận tâm tiềm phục trong không gian chờ đợi mình hạ lệnh.
Phương thức hoạt động của U Linh Long cũng là trong bóng tối, rất ít khi lộ diện ra ngoài, khả năng ngụy trang, điều tra các loại tình báo cũng là nhất lưu.
Ở thế giới thực, hắn không còn là Long Nghịch, U Linh Long hiện tại cũng thuộc về Long Ngạo Thiên…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam làm ra quyết định:
“Đề nghị của Lệ Huân không tồi, nhưng phải đảm bảo bảo 33 vị Thánh Nữ đồng ý đi theo và trung thành với ta, ngay cả ý niệm phản bội cũng không có mới được!”
“Tạm thời cứ đợi thêm một thời gian để các nàng ấy khôi phục lý trí, thoát khỏi cái bóng của Luân Kiếp Tiên Cung và Cao Vĩ…”
“Ừm!” Chúng nữ tán thành gật gật đầu.
Lạc Nam lấy ra Truyền Âm Ngọc, liên hệ Mộng Chi Tiên:
“Mộng Chi, nàng liên hệ Thiên Địa Hội, thu mua giúp ta 25 Linh Căn Quả mang thuộc tính Hắc Ám!"
"Được, thiếp hiểu rồi!" Mộng Chi Tiên ôn nhu đáp, nàng cũng chẳng hỏi hắn cần nhiều Linh Căn Quả loại Hắc Ám như thế để làm gì, mọi chuyện đều làm theo sắp xếp của hắn.
Lạc Nam tìm Linh Căn Quả thuộc tính Hắc Ám đương nhiên là để các Thánh Nữ sử dụng.
Muốn trở thành Nhẫn Giả háy Sát Thủ ưu tú, Hắc Ám Linh Căn là thứ không thể thiếu.
Trong số 33 vị Thánh Nữ, đã có 8 vị sở hữu Hắc Ám Linh Căn bẩm sinh rồi, Lạc Nam nhờ Mộng Chi Tiên chuẩn bị thêm 25 quả chính là để những người chưa có Hắc Ám Linh Căn sử dụng.
“Chúng ta đi!”
Tạm thời đã có hướng sử dụng 33 vị Thánh Nữ, Lạc Nam tương đối hài lòng, mang theo chúng nữ nhảy lên Bá Vũ Điện.
Bảo Kiều nhẹ nhàng phất tay, Không Gian Tổ Phù lóe lên rồi biến mất, trở về thân thể của nàng như một bộ phận vốn có.
NGAO!
Cửu Đại Kim Cương Thiên Long ngửa đầu gầm thét, một lần nữa kích hoạt hai đại trận pháp, che đậy khí tức, hòa vào không gian, im hơi lặng tiếng rời đi.
Từ đầu đến cuối có Không Gian Tổ Phù phong tỏa, động tĩnh nơi này chẳng hề truyền ra ngoài.
Không gian hoang vắng, chỉ còn lại những mảnh vỡ của Luân Kiếp Tiên Cung sót lại mà thôi.
…
Một góc nào đó bên trong vũ trụ…
Tại một tiểu hành tinh, có một thôn xóm nhỏ an bình lánh đời, cảnh vật bên trong đối lập hoàn toàn so với Tiên giới phồn hoa bên ngoài.
Nhà tranh vách lá, đồng lúa chín vàng, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang vọng khắp các đường mòn vọng ra từ bên trong.
Cửa thôn đóng chặt, đứng ở bên ngoài dù là Thiên Đế cấp cường giả muốn quan sát cảnh tượng trong thôn cũng không dễ dàng, bởi vì khắp nơi đều có các loại Phù Văn thần bí gia cố, ngăn cách thần thức.
Một chỗ như vậy rõ ràng chẳng có chút sức hút hay thứ gì có thể hấp dẫn tu sĩ tìm đến, vì thế nhiều năm trôi qua…thôn xóm này chưa hề đón khách, cực kỳ an bình.
Ấy thế mà hôm nay, có nhóm một nam năm nữ ung dung tìm đến.
Người nam có mái đầu bạc trắng, sự phong trần tang thương cũng không che giấu được nét anh tuấn phi phàm của hắn.
Năm nữ đều là mỹ nhân tuyệt đại phong hoa, mỗi người mỗi vẻ, cao quý khuynh thành, bất kỳ ai cũng là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân.
Bọn hắn trên thân tuy đã cố gắng mặc y phục giản dị, nhưng khí chất vẫn quá mức đối lập với thôn xóm nhỏ giản dị này, người và cảnh như thuộc về hai thế giới.
Còn ai khác ngoài Lạc Nam và mấy nữ Thiên Diệp Dao, Thành Bích, Bảo Kiều, Lệ Huân và Tử Yên?
“Đến rồi…”
Chứng kiến cửa thôn quen thuộc trước mắt, Thiên Diệp Dao mấy nữ nở nụ cười thân thiết.
Thành Bích với Bảo Kiều vui vẻ kéo tay Lạc Nam chạy đến.
Lệ Huân phụ trách gõ lên cửa thôn, kimono nhẹ nhàng lay động, thanh âm dịu dàng trong trẻo ngân vang:
“Các sư phụ, chúng con trở về!”
Kẽo kẹt…
Nàng vừa dứt lời, thanh âm mục nát của cửa thôn như lung lay sắp đỗ chậm rãi vang lên.
Trong ánh mắt tò mò của Lạc Nam và Tử Yên, cửa thôn mở ra, từ bên trong đó chạy ra một đám tiểu hài tử có nam có nữ.
“A, Dao Dao tỷ tỷ trở về rồi!”
“Thành Bích tỷ tỷ, có kẹo cho đệ không đó?”
“Bảo Kiều tỷ, lần trước ngươi đánh mông ta vẫn còn đau, tiểu muội hứa sẽ ngoan!”
“Lệ Huân tỷ…đại thúc và tỷ tỷ này là ai nha?”
Từng khuôn mặt ngây ngô khả ái, đám tiểu hài tử vài chục đứa vui mừng vây quanh mấy người chúng nữ, thái độ thân thiết như người một nhà, có cảm tưởng các nàng thật sự là tỷ tỷ ruột thịt của chúng.
Lạc Nam mỉm cười nhìn tình cảnh này, nhưng khi nghe đến có đứa nhỏ gọi mình là đại thúc, khóe miệng hắn không nhịn được co giật một chút.
“Ngoan, tất cả đều có quà đây, một phần cũng không thiếu nhé…”
Thiên Diệp Dao mấy nữ hiển nhiên đã lường trước tình cảnh này, nhanh chóng lấy ra các phần quà đã chuẩn bị sẳn.
Có kẹo hồ lô, bánh mứt, các món đồ chơi nhỏ, quà lưu niệm…
“Quá xinh đẹp rồi, các tỷ tỷ tốt nhất!”
Đám nhỏ mừng quýnh hoan hô nhảy cẩng lên, từng đôi mắt ngây thơ sáng rực tiếp nhận lễ vật, không quên lễ phép cảm ơn chúng nữ.
Lạc Nam phát hiện những đứa nhỏ này đều không có thiên phú cao, tu vi chỉ lẹt đẹt ở Trúc Cơ, Kim Đan Kỳ…nhưng lại tràn đầy ngô nghê, vô ưu vô lo, khát khao tận hưởng cuộc sống.
“Chúng đều là trẻ mồ côi có hoàn cảnh đáng thương được các sư phụ nhận nuôi!” Lệ Huân nắm tay