Lạc Nam xoay người đứng lên, dù không có tầm nhìn, hắn vẫn biết được phương hướng của người tập kích là từ đâu mà đến.
Bá Lực bao trùm nắm tay, hư ảnh một tôn đại phật khổng lồ hiện thế, Hồng Hoang Ma Văn gia tăng chiến lực.
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
Lạc Nam một quyền oanh sát mà ra.
ĐÙNG !
Hắc ám chấn động, Lạc Nam lùi lại vài bước chân, mà kẻ công kích hắn cũng bị phản chấn văng ngược trở lại.
NGAO !
Từ trong cơ thể hắn, một tiếng Long Ngâm kiệt ngạo bất tuần hàng lâm, Long Vực bao trùm bốn phương tám hướng.
Ở trong Long Vực, Long Tộc có thể làm chủ hoàn cảnh xung quanh, thế công cũng trở nên mạnh mẽ.
Tuy Long Vực không đủ rộng lớn để lấn át phạm vi Hắc Ám Lĩnh Vực, nhưng Lạc Nam cũng nhờ đó quan sát được những thứ tồn tại trong Long Vực, phát hiện ra diện mục của kẻ vừa công kích mình.
Chỉ thấy đó là một tên nam tử diện mạo anh tuấn, nhưng sắc mặt lúc này lại vặn vẹo như lệ quỷ, hai mắt đỏ ngầu không có lý trí, khí tức trên cơ thể khi cao khi thấp, cực kỳ hỗn loạn.
‘‘Chết !’’
Tên nam tử tiếp tục rống lên, Thiên Đế Lực từ trong tay hắn bùng nổ, kết thành một ngọn núi cự đại trên đỉnh đầu Lạc Nam, hung hăng đè xuống.
Lạc Nam nhíu mày, kẻ trước mặt này đã hoàn toàn mất đi lý trí, giống như tên điên công kích bất cứ thứ gì tiếp cận hắn.
Đối với kẻ như vậy, Lạc Nam lười để tâm, hắn thi triển Thiên Hạ Vô Cực chuồn đi, kéo dài khoảng cách.
Quả nhiên tên nam tử kia không còn cảm nhận được khí tức của sự sống, bèn dừng lại thế công, ôm đầu gào rống, lăn lộn giữa bóng tối.
‘‘Xem ra đó là kết cục của những cường giả từng cả gan tiến vào thăm dò Địa Ngục Môn !’’ Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng nghĩ.
Rõ ràng tên nam tử vừa rồi là một Thiên Đế hàng thật giá thật, nhưng vì bị vây nhốt trong hắc ám vô tận không biết bao nhiêu năm, tuyệt vọng chẳng thể đào thoát, cuối cùng triệt để phát điên.
Quả nhiên Lạc Nam suy đoán không hề sai.
Hành tẩu trong hắc ám thêm vài ngày, hắn đụng độ không ít cường giả khác bị giam cầm.
Có Nhân Tộc, Yêu Tộc, Thần Thú, Ma Tu, Tiên Tu…thậm chí là vài cường giả của các tộc đặc biệt tuyệt tích ở thời điểm hiện tại.
Hai điểm chung, những cường giả này đều có tu vi Thiên Đế và đều đánh mất lý trí, trở nên điên loạn.
Bởi vì là Thiên Đế, bọn hắn mới có đủ tuổi thọ mà sống sót qua vô số năm bên trong Lĩnh Vực Hắc Ám.
Bởi vì không thể tìm thấy lối ra, qua vô số năm đối mặt với hắc ám, dù tâm tính cường giả cũng không thể trụ nổi, cuối cùng hóa điên hóa dại.
Trong những cường giả này, Lạc Nam vài lần gặp Nữ Thiên Đế phát điên.
Hắn vốn định ra tay, cướp lấy xương cốt của các nàng cho Bắc Cung Hàm Ngọc đúc thành thân thể, nhưng nàng lại từ chối.
‘‘Làm như thế, chúng ta khác với những kẻ ác nhân ở chỗ nào ? bọn hắn phát điên đã rất đáng thương rồi !’’ Bắc Cung Hàm Ngọc ôn nhu nói :
‘‘Ta tuy ở trong Dưỡng Hồn Châu, nhưng có cảm giác được tâm tình của ngươi hình như khó thể tỉnh táo như lúc bình thường…’’
Lạc Nam nghe vậy nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lại.
Đúng, từ lúc tiến vào Địa Ngục Môn, hắn dường như khó giữ bản thân điềm tĩnh, mọi hành động đều bọc phát một cách nóng vội, tâm cảnh dao động vô cùng.
‘‘Chẳng lẽ đây cũng là khả năng làm rối loạn lý trí của người bị vây nhốt do Hắc Ám Vĩnh Kiếp mang lại ?’’ Lạc Nam vuốt cằm trầm tư.
‘‘Khả năng rất cao là như vậy…’’ Bắc Cung Hàm Ngọc có cùng suy nghĩ đáp :
‘‘Người có thể tu đến Thiên Đế đều có bản tính phi phàm, nhưng tất cả cường giả mà chúng ta vừa gặp được đều bị phát điên, bọn hắn đường đường là Thiên Đế, dù bị vây nhốt vô số năm cũng không đến mức như vậy chứ ?’’
‘‘Ý của nàng là, bọn hắn phát điên cũng là vì bị khả năng của Hắc Ám Vĩnh Kiếp ảnh hưởng ?’’ Lạc Nam giật mình nói.
‘‘Không sai’’ Bắc Cung Hàm Ngọc trịnh trọng gật đầu :
‘‘Nếu như vẫn không thể thoát thân, sợ rằng tương lai ngươi sẽ giống như bọn hắn !’’
‘‘Không, ta sẽ không rơi vào trường hợp tương tự !’’ Lạc Nam lắc đầu, ý niệm vừa động.
ONG ONG ONG ONG…
Bất Hủ Kinh Văn bùng phát bao trùm thân thể, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thần thánh ngâm tụng, Bá Đỉnh bên trong đan điền xoay tròn.
Mà ngay khi Bất Hủ Kinh Văn hiện lên, Lạc Nam kinh ngạc chứng kiến có những tia hắc ám mang theo tâm tình tiêu cực rời xa cơ thể mình.
Rõ ràng, chính những tia hắc ám này đã khiến tâm trí của hắn nôn nóng, mất khống chế.
Ở trước mặt Cấm Kỵ, dù là Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng bị áp chế.
Quả nhiên có hiệu quả, ở trạng thái Vạn Cổ Bất Hủ Thân, cảm xúc của Lạc Nam lắng đọng trở lại, đứng im trong đêm đen, lý trí thanh minh chưa từng có.
Đã lấy lại sự bình tĩnh, rất nhiều mạch suy nghĩ sáng suốt hiện lên trong đầu Lạc Nam.
Hắn ung dung chắp tay mà đứng, nhếch miệng cười tà, bất chợt ngửa đầu, miệng rồng gầm thét :
‘‘Hắc Ám Vĩnh Kiếp, mau xuất hiện đi, ta biết ngươi đang quan sát ta !’’
Thanh âm phát ra bị hắc ám nhấn chìm, nhưng Lạc Nam biết kẻ cần nghe vẫn sẽ nghe thấy.
Đáng tiếc, không thứ gì đáp lại hắn…
‘‘Đừng có giả vờ, ta biết ngươi là một kẻ tham tài!’’ Lạc Nam nở nụ cười, thản nhiên nói :
‘‘Bằng chứng là tất cả những cường giả phát điên mà ta nhìn thấy đều có cùng một điểm, Nhẫn Trữ Vật trên tay bọn hắn không có, nghèo rớt mồng tơi, ngay cả một kiện Pháp Bảo cũng chẳng còn !’’
Ban đầu khi gặp vài cường giả, Lạc Nam chỉ cho rằng Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn thất lạc.
Nhưng ngày càng gặp nhiều, Lạc Nam càng phát hiện chẳng có vị cường giả nào sau khi phát điên còn Nhẫn Trữ Vật cả.
Thế gian sao có chuyện trùng hợp lạ kỳ đến như vậy ?
Điều này chứng tỏ, Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn đã bị lột đi.
Mà có thể làm được điều đó ở nơi này, trừ Hắc Ám Vĩnh Kiếp còn có thể là ai ?
Thấy bốn phương tám hướng xung quanh vẫn im lặng, Lạc Nam không hề nóng vội như lúc đầu, ánh mắt lấp lóe nói :
‘‘Còn những vị cường giả từng thành công rời khỏi Địa Ngục Môn, chắc hẳn là đã làm lập ra khế ước nào đó với ngươi để ngươi thả bọn hắn, ví dụ như cứ cách một thời gian sẽ đem vật phẩm quý hiếm đến dâng cho ngươi, bằng không sẽ bị ngươi trả thù chẳng hạn !’’
‘‘Chính vì lý do này, mà những vị cường giả đó sau khi trở về đều ăn ý ngậm miệng, không tiết lộ bất kỳ tin tức nào cho người ngoài, bởi vì chuyện như vậy quá mất mặt bọn hắn !’’
‘‘Hơn thế nữa, những cường giả thành công thoát thân đều là đại nhân vật có bối cảnh kinh thiên, càng chứng minh giá trị của bọn hắn đủ để vì ngươi thu thập tài nguyên quý giá , còn những cường giả không có bối cảnh lớn sẽ bị vây nhốt vĩnh viễn trong này đến mức phát điên !’’
‘‘Không biết ta nói có đúng hay không ?’’
Thấy Hắc Ám Vĩnh Kiếp vẫn im lặng không đáp, Lạc Nam nhún nhún vai :
‘‘Thả ta rời đi, ta cũng sẽ cùng ngươi làm giao dịch, mang đến rất nhiều vật phẩm quý giá cho ngươi để trả ơn !’’
‘‘Ví dụ như Bàn Đào Quả, ví dụ như Tẩy Hồn Thủy, ví dụ như Nguyên Thạch…’’
Nào ngờ đáp lại Lạc Nam vẫn là sự im lặng.
Lạc Nam nhíu mày, chẳng lẽ mình đoán sai.
Trong lúc hắn nghi hoặc, rốt cuộc có một giọng nói