Kỷ Phương không biết tại sao cô ta lại mất đi hai phần võ công, hiện tại lại biến thành vũ sư bậc bốn, mà chuyện này cô ta cũng chẳng nói với bất cứ ai.
Vậy tại sao Lăng Thành lại biết cơ chứ?
Lăng Thành khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Phương, hôm qua lúc ăn cơm, em đã nói rồi, viên Lôi Linh Đan kia có vấn đề, chỉ tiếc là, lúc đó mấy người lại không tin em."
Kỷ Phương không nói gì, lại không nhịn được mà khẽ cắn cắn môi.
Lẽ nào...!Lẽ nào viên Lôi Linh Đan kia thực sự có vấn đề?
Lăng Thành lại tiếp tục nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sau này mỗi ngày cô sẽ mất đi hai phần sức mạnh, dựa theo cấp độ thực lực hiện tại của cô mà nói, chưa đến một tuần, sức mạnh của cô sẽ mất hết, trở thành một người bình thường."
Sắc mặt của Kỷ Phương khẽ biến, trong mắt không che giấu được sự sợ hãi, dường như thân thể mềm mại cũng đang run lên.
Bản thân cô ta đã khó khăn lắm mới có thể luyện đến cấp độ một của cảnh giới Vũ Hầu, còn trở thành trưởng môn của phái Tiêu Dao, được người người tôn trọng.
Nếu trở về làm người bình thường, vậy những gì mà hiện tại cô ta có sẽ biến mất hoàn toàn.
Lúc này trong đầu của Kỷ Phương đã hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn thấy Lăng Thành nhìn mình rồi cứ cười tủm tỉm, Kỷ Phương bèn nghĩ lại, sau đó không nhịn được mà cáu giận nói: "Lăng Thành, không phải em cố ý bịa ra cho cô sợ đấy chứ?"
Hiện tại cô ta cũng đã nhận ra, loại thuốc Lôi Linh Đan này, bản thân cũng đã từng nghe qua.
Sao có thể không biết, loại thuốc này còn có tác dụng phụ nguy hiểm như thế chứ?
Đúng là vớ vẩn!
Lăng Thành cũng chẳng tiếp tục giải thích nữa, giang tay ra, nói: "Nếu như cô không tin vậy thì em cũng hết cách, nhưng em có thể nói cho cô biết, em có cách để giải quyết việc đó.
Cô cứ về nghĩ lại đi, nghĩ xong rồi đến tìm em cũng được."
Nói xong câu này, Lăng Thành liền cười cười rồi quay người trở về phòng học.
Cậu ta có biện pháp giải quyết sao?
Nhìn theo bóng lưng của Lăng Thành, Kỷ Phương cũng đi vào trong phòng học.
Tiết học này, trong suốt lúc giảng dạy, lòng của Kỷ Phương đều không yên.
Nếu đúng như những gì Lăng Thành nói, mỗi ngày cô ta mất đi hai phần võ công thì phải làm sao đây?
Đang trong giờ học, Lê Hoàng Tú Anh ngồi bên trên lại quay xuống, khẽ gõ lên mặt bàn của anh rồi vội vàng đưa một tờ giấy tới.
Chuyện gì đây? Truyền giấy à?
Lăng Thành từ từ mở tờ giấy ra, bên trên viết rõ mấy chữ, chữ viết rất thanh tú, chỉ có một câu: “Lăng Thành, trước đây tôi đã trách oan cho cậu mất rồi.”
Lăng Thành gãi gãi đầu, làm sao để trả lời tờ giấy này bây giờ? Nếu chỉ trả lời một câu thôi không sao, thì chứng tỏ bản thân không có lòng tự trọng mất rồi.
Nếu như trả lời dài dòng văn tự, thì có phải hơi sâu xa không?
Rẹt rẹt.
Ngay đúng lúc Lăng Thành không biết trả lời sao cho phải, thì điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Vừa lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua, đôi lông mày anh lập tức nhíu lại.
Trên messenger có hơn mười mấy cái tin nhắn, đều là do Dương An gửi tới.
Ngày hôm qua anh đã hỏi han Dương An, là có phải em đã làm phiền đến Tôn Đại Quân hay không, nhưng tại thời khắc quan trọng nhất, điện thoại lại bị thu mất.
Lăng Thành mở messenger ra, trong cuộc trò chuyện toàn bộ đều là những lời xin lỗi của Dương An: “Thầy ơi, sau này em sẽ không ra tay làm gì Tôn Đại Quân nữa.
Thầy đừng giận em nữa nha.”
“Thầy ơi, sau này em không dám nữa, xin người đừng giận nha.”
Mười mấy tin nhắn, nội dung cơ bản chỉ có từng ấy.
Lăng Thành cau mày, vô cùng nghiêm túc trả lời một câu: “Tôn Đại Quân là anh em tốt nhất của thầy.
Sau này em còn dám động đến cậu ấy thì em sẽ trở thành kẻ thù của thầy, sau đó đừng mơ tưởng đến việc đi lấy Tiên đan cùng thầy nữa, cũng đừng nhận thầy làm thầy nữa nhé.”
Mà đúng lúc này, Lê Hoàng Tú Anh ngồi ở đằng trước, sau khi đưa cho Lăng Thành tờ giấy, thì cứ đợi và đợi, nhưng mãi chẳng thấy thấy anh trả lời lại, trong lòng có chút lo lắng.
Cậu ấy không nhìn thấy sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lê Hoàng Tú Anh không nhịn được mà quay đầu nhìn thử xem, vừa nhìn liền sững sờ, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại mang theo vài phần không vui.
Cô ấy nhìn lên trên mặt bàn của Lăng Thành, tờ giấy mà cô viết đã bị mở ra, nhưng lại bị vứt sang một bên.
Mà lúc này, Lăng Thành lại đang gục đầu xuống, vô cùng nghiêm túc chơi điện thoại.
Cái tên Lăng Thành này.
Truyền cho cậu ta tờ giấy, vậy mà ta lại không nhìn thấy!
Lúc này Lê Hoàng Tú Anh đã giận tới mức phát run.
Trong lòng nhiều nam sinh khác, cô là một đứa con gái vô cùng lạnh lùng.
Cô đã hạ mình xuống như thế, chủ động gửi cho cậu ta một tờ giấy xin lỗi, vậy mà cậu ta lại không hề có phản ứng gì.
Lê Hoàng Tú Anh càng nghĩ thì càng tức giận, không nhịn được mà hừ một tiếng sau đó quay lên không nói gì.
Lực chú ý của Lăng Thành lúc này, tất cả đều đang được đặt vào chiếc điện thoại ở trên tay, cô gái Dương An này dám đánh anh em của anh, lại còn gọi anh là thầy, thậm chí còn muốn anh dạy cho cô ấy cách luyện thuốc.
Cô ấy thực sự cho rằng anh là một đứa trẻ ba tuổi à?
Ở đầu bên kia của điện thoại, lúc nhìn thấy tin nhắn mà Lăng Thành gửi tới, Dương An vô cùng lo lắng vội vàng trả lời: "Thầy ơi, em thật sự biết sai rồi mà, em thề lần sau em sẽ không dám như thế nữa."
Vừa mới nhận được, một tin nhắn lại tiếp tục được gửi tới: "Đúng rồi, thầy ơi, thầy đã nghĩ kỹ chưa? Bao giờ thầy mới nhận em làm học trò vậy ạ?"
Trong hàng chữ ấy còn lộ ra một chút chờ mong.
Lăng Thành cười lạnh, không thèm nghĩ ngợi gì liền trả lời bốn chữ: “Sau này rồi tính.”
Trả lời xong thì bèn cất điện thoại đi, Lăng Thành cũng quên mất chuyện về tờ giấy kia, bắt đầu nghe giảng.
Kỷ Phương đang giảng về vấn đề huyệt đạo trên cơ thể người.
Tiết học này đang giảng đến huyệt tai và huyệt miệng.
Đúng như tên gọi, sau khi ấn huyệt miệng, người sẽ không thể nói được, mà sau khi ấn huyệt tai, người cũng không thể nghe được nữa.
Tại nhà họ Lăng.
Sau khi ông nội Lăng đáp ứng lời thỉnh cầu của Diệu Huyền sư thái, lập tức sai người đem mấy thứ này đến cho học trò nữ của phái Nga Mi, sắp xếp lại biệt thự bên cạnh nhà họ Lăng.
Nghĩ đến việc học trò của phái Nga Mi đều là con gái, vì vậy ông nội Lăng ra lệnh cho mọi học trò của nhà họ Lăng không được phép tùy tiện đặt chân vào căn biệt thự này.
Lúc này, trong cái đình nghỉ mát ở giữa sân, Diệu Huyền sư thái đang yên lặng ngồi đó tu luyện.
Bà ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, kết hợp với khí chất thoát tục trên người, khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như tiên.
Đúng lúc này, ở cửa sân xuất hiện một bóng hình ngó ra ngó vào, trên mặt còn mang theo một nụ cười xấu xa.
Đúng là Lăng Phong.
Kể từ khi các học trò của phái Nga Mi chuyển vào ở trong nhà họ Lăng, Lăng Phong luôn mong muốn có thể tạo ra một cuộc gặp tình cờ đẹp đẽ với những học trò nữ của phái Nga