Thời Không Thánh Địa…
“Hả?”
Đang ngồi xếp bằng tại chỗ một cách an toàn, Lâm Tích bất chợt chân mày nhíu lại.
“Chuyện gì thế?” Hắc Chồn thấy biểu hiện của nàng bèn lên tiếng tò mò hỏi.
“Ba cổ phân thân của ta đột nhiên biến mất, không biết là sập bẫy hay gặp phải nguy hiểm gì!” Lâm Tích không hài lòng đáp.
“Phân thân biến mất? ở nơi nào?” Hắc Chồn giật mình.
“Tàng Thư Các!” Lâm Tích chỉ về một phương kiến trúc khổng lồ nói, nàng cảm giác được ba cổ phân thân vừa tiến vào Tàng Thư Các chưa được bao lâu đã mất đi cảm ứng với mình, điều này chứng minh chúng đã biến mất.
“Vô lý…” Hắc Chồn dùng cái móng nhỏ vuốt vuốt cằm, đăm chiêu nói:
“Dựa theo kiến thức của ta, Tàng Thư Các là nơi cất giữa các loại Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp, Thư Tịch các loại của Thời Không Thánh Địa, trong quá khứ… thường ngày số lượng đệ tử ra ra vào vào Tàng Thư Các rất nhiều, vì lẽ đó nó phải là chỗ an toàn không có thiết lập cạm bẫy mới đúng!”
“Nói vậy vì sao phân thân của ta biến mất?” Lâm Tích nghe xong cũng nghi hoặc hỏi lại.
“Muốn biết thì vào xem thử nha!” Hắc Chồn hồi đáp.
“Hừ, ta sợ gì ai?”
Lâm Tích cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người đứng lên.
Để mặc những phân thân khác đang vơ vét, bản thân nàng trực tiếp dịch chuyển tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện, Lâm Tích đã đứng trước lối vào Tàng Thư Các, hít sâu, chậm rãi và cẩn thận đặt chân bước vào.
ẦM ẦM!
Ngay lập tức, một cổ nhiệt độ khổng lồ cuồn cộn kéo đế, mang theo hơi nóng hòa tan cả không gian.
Chỉ thấy hư ảnh thần thú Kim Ô xuyên phá tất cả, bao trùm lấy thân thể Lâm Tích.
Bất quá, khóe miệng Lâm Tích lại hiện lên nụ cười khinh thường, bởi vì nàng đã sớm có dự kiến.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, Lâm Tích lại muốn xé rách không gian né tránh, nhưng rất nhanh sắc mặt nàng trở nên biến sắc.
Bởi vì nàng nhận ra, không gian bốn phía xung quanh mình bị kẻ nào đó tác động biến thành cứng như đá, ngay cả nàng cũng không thể thành công xé rách nó.
Chỉ chậm một nhịp, Kim Ô Thánh Hỏa đã như sóng thần ập xuống, nhấn chìm thân thể thiếu nữ vào bên trong.
Đứng trong Tàng Kinh Các, Lạc Kỳ Nam nhìn chăm chú cảnh tượng này, sắc mặt lại nghiêm túc đến cực điểm, nàng biết rằng bấy nhiêu đó còn chưa đủ để làm khó đối thủ.
Quả nhiên, chỉ thấy từ trong biển lửa Kim Ô Thánh Hỏa, một thân ảnh đang điềm nhiên bước ra…
Toàn thân Lâm Tích lúc này trở nên trong suốt, tạo cho người ta một cảm giác không chân thật như đang tồn tại ở một chiều không gian khác vậy.
Chính lý do này, mặc cho Kim Ô Thánh Hỏa thiêu đốt dữ dội, Lâm Tích vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì ngọn lửa căn bản không thể tiến vào vùng không gian riêng biệt mà nàng đang tồn tại.
“Không Gian Đa Chiều sao?”
Lạc Kỳ Nam ánh mắt lấp lóe, khóe môi hồng nhuận hơi nhếch lên.
Hiển nhiên, thủ đoạn mà Lâm Tích vừa sử dụng cũng chẳng phải xa lạ đối với nàng.
Không Gian Đa Chiều, đây là môn Vũ Kỹ cực kỳ cao cấp giúp người tinh thông Không Gian tiến vào một chiều không gian hoàn toàn khác trong quá trình chiến đấu, nhằm tránh thoát thế công kích hùng mạnh từ kẻ thù một cách tạm thời.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ bất lực khi đối thủ tiến vào Không Gian Đa Chiều.
Bất quá đối với Lạc Kỳ Nam, đây chỉ là chút trò chơi trẻ con.
“Tuế Nguyệt Ấn!”
Cuồn cuộn Thời Không chi lực ầm ầm tiến ra, ở giữa thiên không ngưng tụ thành một kiện Đại Ấn trong suốt và huyền ảo, lấp lánh như ngân hà lại ẩn chứa quỷ đạo thời không cực kỳ phức tạp.
Hướng về vị trí của Lâm Tích, Tuế Nguyệt Ấn hung hăng nện thẳng xuống.
Bỗng nhiên, Tuế Nguyệt Ấn cũng chìm vào Đa Chiều Không Gian, xuất hiện đúng với chiều không gian mà Lâm Tích đang ẩn nấp.
Đồng tử Lâm Tích co rụt lại, nàng nhận ra sự nguy hiểm của một Ấn này.
Thông thường, Đại Ấn nện xuống sẽ mang theo lực tàn phá cực mạnh, nghiền nát mọi kẻ thù thành thịt vụn.
Nhưng đối với Tuế Nguyệt Ấn thì lại khác, kẻ bị nó nện vào…chắc chắn sẽ bị vô số luồng quỷ tích thời không quái dị bên trên nó tác động, khiến cho một người trong thời gian ngắn trải qua hàng loạt cột móc thời không khác biệt nhau, thân thể sẽ không chịu nổi phản phệ mà hóa thành tro bụi.
Cũng giống như việc ngươi vào Gia Tốc Trận lại sử dụng hàng loạt thủ đoạn để tăng tốc hoặc giảm tốc thời gian vậy.
Khi quá nhiều quỷ tích thời gian chồng chất lấy nhau, nó sẽ phát sinh phản phệ khủng bố.
Đó là chỗ nguy hiểm của Tuế Nguyệt Ấn.
Lâm Tích hiển nhiên không muốn trải qua cảm giác kinh khủng đó…
Mắt thấy Tuế Nguyệt Ấn sắp nện vào mình, thân thể nàng lại trở về Chiều Không Gian thật, thoát khỏi Đa Chiều Không Gian.
“Trở về!” Lạc Kỳ Nam nhếch miệng phất tay, Tuế Nguyệt Ấn cũng trở về cùng một lúc, tiếp tục trấn xuống Lâm Tích.
“Thời Không Chưởng!”
Lâm Tích hai tay mãnh liệt vươn ra, một tay mang theo Không Gian Chi Lực nghiền ép mạnh mẽ, một tay mang theo Thời Gian Chi Lực quỷ dị khó lường, hung hăng chưởng vào Tuế Nguyệt Ấn.
ĐÙNG ĐÙNG!
Vô số luồng quỷ tích thời không khác biệt va đập…vụ nổ kinh thiên động địa phát sinh, Tuế Nguyệt Ấn như bom nguyên tử quét ngang bốn phương tám hướng…
Ở những phía xung quanh, có những vách tường bị không gian nghiền nát đến mức sụp đổ, cũng có những nơi bị đảo ngược thời gian, trở nên cực kỳ mới mẻ như thời kỳ phồn thịnh, cũng có những nơi thời gian trôi qua một cách điên cuồng, khiến các kiến trúc ầm ầm sụp đổ vì cũ nát.
Mà Lâm Tích và Lạc Kỳ Nam lúc này lại cùng lúc chiềm vào Đa Chiều Không Gian, tránh thoát phạm vi ảnh hưởng…
“Tuế Nguyệt Cung Đế Nữ, thì ra là ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Kỳ Nam, Lâm Tích giận dữ quát.
“Từ khi Thiếu Đế Chi Chiến chia tay đến giờ, vẫn là ổn chứa?” Lạc Kỳ Nam nhếch miệng cười tà hỏi.
“Ta ổn cái xxx ngươi…” Lâm Tích buộc miệng chửi tục.
Chẳng biết vì sao, nhìn nụ cười đáng ghét của Lạc Kỳ Nam, nàng lại liên tưởng đến cái tên Lạc Nam cũng từng cười như vậy, thật sự khiến nàng khó chịu.
Hai kẻ này không hổ là cha con, luôn ngáng chân con đường phát triển của nàng.
Vốn tưởng rằng Thời Không Thánh Địa sẽ do một mình độc chiếm, nào ngờ đột ngột xuất hiện thêm đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ không kém gì mình, Lâm Tích làm sao có thể vui sướng cho được?
Tương tự với Lâm Tích, Lạc Kỳ Nam ánh mắt cũng lấp lóe tia sáng kỳ dị.
Sư phụ đã nói, ở Thời Không Thánh Địa nàng sẽ có chướng ngại lớn cần phải vượt qua.
Cứ tưởng đó là khảo nghiệm của Thời Không Thánh Địa lưu lại, hiện tại xem ra chướng ngại mà sư phụ nói đến chính là Lâm Tích.
“Ngươi đường đường là Đế Nữ của Tuế Nguyệt Cung, cực kỳ giàu có, sư phụ Tuế Nguyệt Nữ Đế càng là vượt qua cả Thời Không Thánh Chủ khi thành công đúc thành Thời Không Thánh Thể, vì sao lại còn muốn cạnh tranh truyền thừa nhỏ này với ta?”
Nhìn chằm chằm Lạc Kỳ Nam, Lâm Tích đầy u uất mở miệng.
“Truyền thừa nhỏ?” Lạc Kỳ Nam mỉm cười, nghiêm chỉnh hỏi: “Xem ra Lâm Tích ngươi vẫn đánh giá chữ “Thánh” bên trong cái tên Thời Không Thánh Địa rồi…”
“Ý ngươi là sao?” Ánh mắt Lâm Tích nheo lại.
“Trong vũ trụ này, khi một Thế Lực dám dùng chữ “Thánh” để đặt tên cho thế lực của mình, như vậy chỉ xảy ra hai trường hợp!” Lạc Kỳ Nam nâng lên hai đầu ngón tay, liệt kê nói:
“Thứ nhất chính là kẻ vô tri, mượn chữ “Thánh” để đặt tên thế lực cho ngầu mà không hiểu ý nghĩa thật sự của nó!”
“Thứ hai, đó là phương thế lực từng có đại nhân vật thành công chạm đến cánh cửa siêu việt Thiên Đế, vượt qua giới hạn của vũ trụ này, tiến đến một thế giới rộng mới khác, bước chân vào Thánh Cấp Cường Giả!”
“Mà hiển nhiên, Thời Không Thánh Địa thuộc về loại sau…Tổ Tiên của phương thế lực này đã rời khỏi phạm vi vũ trụ!”
Lạc Kỳ Nam trịnh trọng nói ra:
“Cho nên rất có thể, Thời Không Thánh Địa vẫn còn lưu lại truyền thừa của Thánh, sao ngươi dám nói rằng đây chỉ là truyền thừa nhỏ?”
“Còn có chuyện như vậy?” Lâm Tích giật nảy mình, sắc mặt trở nên nóng bỏng.
Nếu đúng như lời của Lạc Kỳ Nam nói, vậy nàng càng không thể bỏ qua Thời Không Thánh Địa được.
Tưởng rằng truyền thừa của Thời Không Thánh Chủ là cao cấp nhất rồi, không ngờ còn nhân vật tổ tiên của Thời Không Thánh Địa còn khủng bố hơn.
“Đó chỉ là tin đồn, chưa chắc vị nhân vật kia của Thời Không Thánh Địa lưu lại truyền thừa trong lúc đột phá!” Hắc Chồn nghiêm túc nói:
“Bất quá dù chỉ là một phần vạn khả năng, cũng nên thử một lần tìm kiếm!”
Lâm Tích gật mạnh đầu, nhìn Lạc Kỳ Nam nghiêm túc nói ra:
“Nếu bây giờ chúng ta đại chiến, dù một người giành thắng lợi thì người còn lại cũng sẽ trọng thương!”
“Khi trọng thương sẽ rất khó trải qua khảo nghiệm mà Thời Không Thánh Địa bố trí!”
“Ý ngươi là sao?” Lạc Kỳ Nam chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi.
“Chúng ta tạm thời dừng chiến!” Lâm Tích đề nghị:
“Nên bằng vào bản lĩnh của từng người, xem ai là kẻ có thể đạt được truyền thừa trước tiên, sau đó đại chiến cũng không muộn!”
“Ý kiến không tệ…” Lạc Kỳ Nam