ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thanh âm Đan Thần Tháp khổng lồ lật úp mà xuống chẳng khác nào từng đường búa tạ hung hăng nện vào tâm trí mỗi con người đang có mặt khiến bọn hắn như muốn nghẹt thở.
Từ cổ chí kim, Đan Thần Tháp vĩnh thế trường tồn với thời gian, trải qua biết bao nhiêu thời đại, trải qua quá nhiều thương hải tang điền, trải qua quá nhiều biến động trong lịch sử.
Long Chí Tôn đột phá phi thăng, trở thành nhân vật gần nhất đột phá giới hạn của vũ trụ.
Luân Hồi Thụ hàng thế khiến tất cả thiên kiêu và cường giả tranh giành, đánh nát Đế Thiên Tiên Ma Giới, tạo thành Tiên Ma Vực khỉ ho cò gáy.
Nghịch Long hàng thế, xém chút thống nhất Tiên Giới thành công, cuối cùng liên quân thất bại, người ngã ngựa đổ.
Tuế Nguyệt Nữ Đế rơi vào độc kế của Săn Ma Điện, buộc phải tự bạo, cuối cùng nhân họa đắc phúc, đúc thành Thời Không Thánh Thể.
Đại chiến Tiên Ma nhiều lần nổ ra…tạo thành các hiểm địa như Loạn Cổ Chiến Trường, Tiên Ma Mộ Địa.
Tiên Ma Cung thành lập, khiêu khích quy tắc của hai thế lực cự đầu là Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện, nhận lấy kết quả hủy diệt.
Những sự kiện trọng đại mang tầm vóc vũ trụ này, Đan Thần Tháp đều lấy tư thái ngẩng cao đầu quan sát, tồn tại cho đến ngày hôm nay bất chấp vật đổi sao dời.
Ấy vậy mà lúc này đây, thánh địa trong mắt vô số Luyện Đan Sư đã bị một người thô bạo lật úp xuống.
Tuy Đan Thần Tháp chẳng khác nào một tiểu thế giới hoàn chỉnh, đẳng cấp của nó cực cao, dù bị lật úp thì cũng chẳng hư hỏng gì, những người sinh hoạt ở bên trong cũng chẳng bị thương hại hay ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng mà…đây không thể nghi ngờ là một cái giá cực lớn, lớn hơn cả việc tổn thương hoặc đánh bại tất cả bọn hắn.
Nhục nhã…vô cùng nhục nhã…
Sỉ nhục…sỉ nhục không thể hình dung…
Đan Thần Tháp bị lật ngược xuống đất, cảnh tượng như toàn bộ Đan Thần Tháp đang cung kính bái lại Lạc Nam.
Tất cả tôn nghiêm, tất cả danh dự, tất cả niềm kiêu hãnh từ trước đến nay bị hủy hoại trong gang tấc.
Đây là vết nhơ không thể rột rửa, một vết nhơ mang tính lịch sử vô pháp xóa nhòa.
Dù Lạc Nam chết đi, người đời vẫn nhớ đến chiến tích lẫy lừng của hắn, hắn từng đem Đan Thần Tháp lật úp xuống đúng theo lời hắn từng nói.
Trái ngược điều đó…dù vô số năm sau Đan Thần Tháp có trở lại huy hoàng đến mức độ nào, sự kiện nó bị lật úp xuống đất cũng không thể xóa nhòa, bị ghi tạc vào sử sách, sự giẫm đạp lên tôn nghiêm đó như một tòa núi lớn bám trụ trên lưng tất cả thành viên gia nhập Đan Thần Tháp.
Chuyện lần này một khi lan truyền, tất cả uy vọng và danh dự gầy dựng vô số năm qua của Đan Thần Tháp e rằng mất sạch rồi.
Thân là những người có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến sự kiện kinh thiên động địa này diễn ra…thử hỏi có ai là không kích động?
Toàn trường tĩnh lặng đến lạ thường, nhưng âm thanh hít thở không thông đè nén như muốn xé tan lồng ngực lại không ngớt vang lên.
“PHỐC!”
Có tiếng phun máu truyền đến.
Thái Thượng Đan Đế chật vật đứng lên sau khi bị Côn Lôn Nữ Hoàng bất ngờ tập kích trấn xuống mặt đất.
Ngơ ngác nhìn thấy cơ ngơi vĩ đại mình nắm giữ trong tay bị kẻ thù lật úp xuống, thân thể hắn không rét mà run, toàn thân siết chặt dữ dội, nhịn không được máu huyết sôi trào, vừa lúc phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt trầm ổn như núi ngày thường của Thái Thượng Đan Đế đã trở nên vặn vẹo đến đáng sợ như lệ quỷ, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Lạc Nam như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn ngửa đầu thét dài điên loạn:
“Lạc Nam, bổn tọa và ngươi thề bất lưỡng tập!”
“Lạc Nam, cả nhà ngươi chết không yên lành!” Dương Diệp đứng ở bên cạnh ngửa đầu rống to, hai mắt chảy xuống huyết hải thâm cừu.
Nếu như lúc này có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng Lạc Nam, Dương Diệp nguyện ý chết đi hàng trăm nghìn lần.
Cùng lúc đó, cố vô số ánh mắt căm hận từ các thành viên Đan Thần Tháp khóa chặt lấy Lạc Nam, đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt bất thiện từ bốn phương tám hướng ở Luyện Đan Đại Lục khóa chặt lấy hắn.
Đan Thần Tháp có địa vị như thần ở Luyện Đan Đại Lục, mà Lạc Nam lại dám làm nhục nó, đương nhiên sẽ bị đại đa số người ở nơi đây căm hận.
Bất quá sợ hãi thực lực khủng bố của Lạc Nam, những người này chỉ có thể nuốt giận vào lòng.
Bài học Bạch Đằng Hãm Quân Trận vây nhốt 11 vị Thiên Đế vẫn còn hiện diện trước mắt.
Mà đối với việc mình trở thành toàn trường công địch, Lạc Nam không thèm bận tâm chút nào, ngược lại đưa mắt nhìn Dương Diệp và Thái Thượng Đan Đế chậm rãi cười:
“Các ngươi dám mưu hại ta, các ngươi dám công khai khiêu khích ta, dám công khai khi dễ nữ nhân của ta và thế lực đồng minh với ta!”
“Các ngươi ỷ vào cái gì?”
“Còn không phải là ỷ vào danh tiếng và nội tình của Đan Thần Tháp hay sao?”
“Các ngươi cho rằng Đan Thần Tháp mạnh mẽ, các ngươi có quyền khi dễ người khác mà người khác không dám làm gì các ngươi?”
“Các ngươi tự tin thiên hạ này e ngại Đan Thần Tháp, không dám đối nghịch với Đan Thần Tháp nên tự tung tự tác?”
“Các ngươi sai rồi!”
“Ngày hôm nay…bổn Thiếu Chủ đã biến thứ các ngươi ỷ lại thành trò cười, lật úp nó xuống!”
Từng câu từng chữ vang vọng đất trời, thanh âm khí phách không gì tả nổi của Lạc Nam khiến vô số người trong lòng kịch chấn.
“Chưa hết đâu!” Lạc Nam gằn từng chữ một:
“Các ngươi vu oan giá họa Côn Lôn Giới hợp tác cùng Phiêu Miểu Tiên Cung muốn thâm nhập nội bộ Đan Thần Tháp thông qua việc thu giữ linh hồn bổn nguyên của người Phí Gia và Liêm Gia sao?”
“Buồn cười!”
“Đan Thần Tháp trong mắt bổn Thiếu Chủ chẳng là cái thá gì cả, hà cớ gì ta phải tốn công tốn sức như vậy chỉ để xâm nhập nội bộ của các ngươi?”
Toàn trường chính thức động dung.
Đúng vậy…nếu là trước đây khi Lạc Nam nói ra lời này, đại đa số người sẽ bĩu môi xem thường, cho rằng tên này là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình.
Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến sự khủng bố của Lạc Nam và Côn Lôn Giới…toàn trường không ai dám cười, cũng chẳng ai dám hoài nghi lời nói của hắn.
Côn Lôn Giới đã hùng mạnh như vậy rồi, Lạc Nam cần gì phải tốn công tốn sức nghĩ kế xâm nhập nội bộ của thế lực khác nữa?
Vậy chẳng lẽ…thật sự là Thái Thượng Đan Đế và Dương Diệp vu oan cho hắn? tất cả những gì mà khối Lưu Ảnh Ngọc trước đó phát ra là sự thật?
Thấy biểu hiện do dự của nhiều người, Lạc Nam âm thầm nở nụ cười, đây chính là điều hắn muốn.
Mặc dù không mấy để tâm nhưng danh dự quả thật là thứ rất quan trọng.
Hắn muốn toàn trường biết nguyên nhân hắn đánh Đan Thần Tháp không phải lỗi do hắn, chỉ vậy là đủ rồi.
Côn Lôn Giới đang trên đà phát triển, cũng không thể để các thế lực khác hiểu lầm thành loại chủ động gây sự được.
…
“Lạc Nam, ân có đầu nợ có chủ!” Dương Diệp đỏ mặt tím tai rống giận:
“Là do bổn Đan Tử có thù với ngươi, vì sao ngươi lại sỉ nhục toàn bộ Đan Thần Tháp? Ngươi là loại tiểu nhân ân oán không phân minh!”
Lạc Nam nhún vai mỉm cười:
“Như bổn Thiếu Chủ đã nói, cũng vì Đan Thần Tháp làm chỗ dựa cho nên ngươi mới phách lối như vậy, lần này ta đem Đan Thần Tháp lật úp để xem ngày sau ngươi còn dám dựa vào nó không xem ai ra gì hay không?”
Dương Diệp gân xanh nổi đầy mặt, hận ý khiến hắn rít lên từng tiếng như lời mời gọi từ địa ngục:
“Lạc Nam, có dám cùng bổn Đan Tử tỷ thí Luyện Đan, dùng mạng để đánh cược hay không?”
Dương Diệp quyết tâm dùng mạng của mình cược lấy mạng Lạc Nam qua cuộc tỷ thí, hắn không tin một kẻ quái thai có chiến lực khủng bố như Lạc Nam sẽ còn tinh lực giành cho Luyện Đan nữa.
Trái ngược với đó, thời gian qua Dương Diệp điên cuồng tập luyện để trở thành một vị Luyện Đan Sư cao cấp, ngay cả Thái Thượng Đan Đế cũng tán thưởng hắn không ngớt lời.
Dương Diệp hoàn toàn tự tin mình có thể dùng lĩnh vực kiêu ngạo để đánh bại Lạc Nam một cách triệt để.
Đáng tiếc, Lạc Nam lại là lắc đầu xem thường:
“Chút trò trẻ con cũng dám lấy ra lừa ta? định câu giờ để đồng minh viện trợ à? Mục đích lần này đã thành…bổn thiếu chủ không chơi cùng các ngươi nữa!”
Nói xong, Lạc Nam phất tay cao giọng:
“Đan Thần Tháp đã lật, chúng ta khải hoàn trở về!”
Nghe Lạc Nam phân phó, tất cả thành viên Phiêu Miểu Tiên Cung cũng như các nữ nhân