Nhìn từ phương xa, ngươi sẽ thấy một con rùa khổng lồ đang chậm rãi hành tẩu bên trong tinh không vô tận…
Nếu đến thật gần, cảnh tượng nhìn thấy càng thêm đặc biệt…
Đó là một con Thạch Quy với hình thù rộng lớn như một hòn đảo, mai rùa đang chở lấy một ngôi trường nhỏ chỉ có vài căn phòng, có phòng ăn, phòng ngủ, lớp học…
Từ bên trong lớp học, thanh âm trầm ổn hiền từ cứ văng vẳng bên tai:
“Con đường tu luyện tuy gian nan trắc trở, nhưng để có thể sinh tồn trong thế giới này, thì đây là đường duy nhất để đạt đến thành công…”
“Bước vào tu luyện như bước vào trò chơi đánh cược với số phận, người thất bại phải trả những bài học đắt giá, đôi khi đánh đổi bằng cả tính mạng…”
“Nhưng để có được tôn nghiêm và tôn trọng từ người khác, các con buộc phải tham gia trò chơi này!”
Bên trong lớp học, vài cái bàn nhỏ ngồi ắp trẻ thơ, bọn chúng có nam có nữ, trên thân mặc y phục mộc mạc, hai mắt tràn ngập hoạt bát và hiếu kỳ, lắng nghe âm thanh giảng dạy.
Xếp bằng ngồi chiếu tre cách đó không xa là một lão già râu tóc trắng xóa, người mặc y sam sạch sẽ, nghiêm trang giảng dạy:
“Bước vào con đường tu luyện, các con nên nhớ vạn vật chúng sinh bình đẳng, không được ỷ mình là nhân loại mà xem thường các chủng tộc khác, càng không được rụt rè, e sợ trước những chủng tộc có thiên phú mạnh hơn!”
“Bất kể là yêu thú, thần thú, ma thú, nhân loại, tiên tu, ma tu…mọi thứ đều sống dưới một phiến vũ trụ, không ai cao quý hơn ai, cũng chẳng ai thấp hèn hơn ai!”
Lão già vừa dứt lời, một đứa bé trai tầm 9 tuổi không phục đứng lên, chống nạnh nói:
“Thầy nói dối, nếu như không ai thấp hèn hơn ai, vì sao phụ thân và mẫu thân, rồi đến cả tộc nhân của ta đều bị những kẻ xấu mạnh mẽ kia giết hại?”
Đứa bé trai dù ra vẻ kiên cường, nhưng thân thể run rẩy, nắm tay siết chặt và những tia sợ hãi ẩn giấu trong mắt khó thể nào che giấu.
Lão già trong lòng thở dài nhìn đứa bé này, nó là thằng nhóc mà ông cứu về cách đây nửa năm, toàn bộ gia tộc bị một đám Tinh Không Đạo Tặc sát hại chỉ vì sở hữu một kiện Ngọc Cấp Pháp Bảo.
“Thầy không hề nói dối, chẳng qua trên thế gian này vẫn còn rất nhiều kẻ xấu biết sai mà vẫn làm sai, bọn hắn không đủ tư cách lý giải những gì thầy đang truyền đạt…” Lão già vuốt râu, chậm rãi trả lời.
“Nếu là như vậy, chúng ta phải làm sao để ngăn chặn bọn hắn?” Một bé gái nãi thanh nãi khí tò mò hỏi.
“Đương nhiên là theo thầy tu luyện, ngày sau trở nên mạnh mẽ thì đánh bại tất cả kẻ xấu!” Một thiếu niên tuổi chừng 13 14, cũng là đứa lớn nhất trong nhóm kiên định nói.
“Haha!” Lão già nở nụ cười hiền từ, nhìn lấy thiếu niên hỏi ngược lại:
“Kẻ xấu có rất nhiều, con có thể đánh bại hết tất cả bọn chúng sao?”
Thiếu niên trầm tư một hồi, bất chợp nghiêm cẩn chắp tay:
“Mong thầy dạy ta!”
Lão già đưa mắt nhìn qua cửa sổ, trầm ngâm nói ra:
“Muốn thay đổi thực tại…chỉ có cách thay đổi quy tắc của thế giới này, không để hiện trạng mạnh được yếu thua tiếp diễn!”
Đám nhỏ ngờ vực liếc mắt nhìn nhau, lời của thầy quá mức cao thâm, bọn hắn cái hiểu cái không gật gù ra vẻ.
“Haha…lớn lên tự khắc các con sẽ hiểu lời thầy!” Lão già nghiêm mặt:
“Nói như vậy đủ rồi, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục bài học, cơ bản về đặc điểm giữa các thuộc tính!”
Đám nhỏ liền khoanh tay ngồi xếp bằng, lấy giấy bút ra cẩn thận ghi chép.
“Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Quang Minh, Hắc Ám, Lôi Đình, Quang Minh…”
“Trong đó Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ thuộc về ngũ hành…tương sinh tương khắc!”
“Các con đa số đều có được Linh Căn thuộc tính, một số ít không có…thầy sẽ dùng Linh Căn Quả tạo thành!”
Một già nhiều trẻ lâm vào bầu không khí riêng, thời gian yên bình thấm thoát trôi qua, thanh âm giảng dạy già nua vẫn lặng lẽ vang lên bên trên mai Thạch Quy to lớn.
Đột ngột, ánh mắt Lão già khẽ động, mỉm cười ôn hòa nói:
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại học!”
“Nghe lời thầy!” Đám nhỏ ríu rít vui vẻ chạy khỏi lớp, ngoan ngoãn trở về nhà bếp dùng cơm, vừa ăn vừa cười đùa hí hửng.
Lão già đứng thẳng người, chậm rãi bước ra ngọn núi nhỏ phía sau.
Chẳng biết từ bao giờ, nơi này đã lặng lẽ đứng vài bóng người.
Thân khoác áo choàng che đậy khí tức, đầu mang mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo cũng như thân phận.
“Các vị khách nhân rồng đến nhà tôm, không biết có gì chỉ bảo?”
Hướng về mấy người thần bí, lão khách khí chắp tay hỏi.
Nhóm người thần bí vội vàng chắp tay khom người, kẻ cầm đầu nghiêm túc hạ giọng:
“Phàm tiền bối đừng làm chúng ta phải xấu hổ, vô số năm qua ngươi lấy sức một người thu nhận, dạy dỗ vô số đứa trẻ mồ côi có hoàn cảnh cơ khổ trở thành những nhân vật hiệp nghĩa trên đời…”
“Sự đức cao vọng trọng đó khiến hậu nhân chúng ta nể phục từ trong tâm khảm!”
“Các hạ nói quá lời!” Lão già chậm rãi lắc đầu: “Một chút thú vui tuổi già mà thôi, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới!”
Kẻ cầm đầu nhóm người thần bí cũng không nhiều lời, đi thẳng vào chính sự:
“Mặc dù không muốn quấy rối Phàm tiền bối ẩn cư thanh tu, nhưng Tiên Ma đại nghiệp chưa thành, Công Chúa rất cần sự hỗ trợ của ngươi!”
“Trước khi chúng ta tìm đến, Công Chúa đã nói nếu Phàm tiền bối không chịu xuất sơn, đây sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời nàng!”
Ánh mắt lão già thoáng co rụt lại, chậm rãi quay lưng, thanh âm mờ mịt như sương khói:
“Các vị nói gì lão phu không hiểu, mời các vị trở về cho!”
Nhóm người thần bí hai mặt nhìn nhau, kẻ cầm đầu vẫn kiên trì mở miệng:
“Nguyện vọng của Công Chúa không phải chỉ đem Tiên Ma Cung khôi phục, mà còn thay đổi thực trạng mạnh được yếu thua của thế giới này, đó là điều mà ngay cả chính Phàm tiền bối và các học trò của ngươi mong muốn!”
Lão già toàn thân nhẹ nhàng lay động, bước chân chậm lại, cuối cùng vẫn là lắc đầu thở ra một hơi nặng nhọc:
“Khó!”
Kẻ cầm đầu ánh mắt lấp lóe, từ trong lòng ngực lấy ra một khối Ngọc Bội bóp nát.
Ngay lập tức, một thanh âm nữ tử cao quý, duy ngã độc tôn uy nghiêm vang lên:
“Phàm Chính, hậu nhân của Phàm Lão…vị tiền bối trông coi thư viện và bảo khố Tiên Ma Cung!”
“Cứ đến xem một lần, nếu đại nghiệp của Trẫm vẫn không khiến ngươi có được hy vọng, Trẫm sẽ vĩnh viễn không làm phiền đến ngươi thêm lần nào nữa!”
Lão già đứng lặng người như trời trồng hồi lâu…
Ánh mắt già nua dần lâm vào hồi tưởng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi trong lòng sinh ra một ý niệm thay đổi thế giới.
Vô số lần thất bại nặng nề, sức lực của một cá nhân, thậm chí là một tập thể cũng vô pháp làm được.
Lần lượt chứng kiến từng chiến hữu, từng cộng sự, từng người thân ở kiếp này ngã xuống.
Nhưng tâm nguyện đó vẫn luôn ấp ủ trong lòng…
Thân phận…là thứ duy nhất bí mật mà ông vẫn luôn giữ lại cho riêng mình.
Nào ngờ hôm nay, Công Chúa vậy mà có thể tìm đến một cách chính xác.
Lão già cũng không cảm thấy khó chịu khi Công Chúa vẫn chưa tiết lộ thân phận hiện tại, càng không cảm thấy có vấn đề gì khi những người thần bí đến tìm mình đều che giấu dung mạo.
Biết càng nhiều…lún càng sâu.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng…
“Thôi được rồi…lão phu theo các vị một chuyến!”
Lão già rốt cuộc quay mặt nhìn mấy người thần bí, gật đầu chấp nhận.
Ông đã âm thầm quyết định, nếu từ chỗ công chúa không nhìn thấy hy vọng…ông sẽ kiên quyết rời đi, tiếp tục tháng ngày nuôi dưỡi, tài bồi hậu bối.
“Chờ lão phu một chút!”
Lão già ra hiệu cho mấy người rời khỏi lưng rùa.
Sau đó, ông khép hờ đôi mắt, bắt đầu câu thông:
“Bạn già, ông chịu khó vào tay áo của lão phu một chuyến!”
RỐNG!
Thạch Quy rống lên đáp ứng, thân thể khổng lồ mang theo kiến trúc trên lưng cấp tốc thu nhỏ, mãi đến khi chỉ còn lớn bằng một bàn tay, bị lão già thu vào óng tay áo.
“Mời tiền bối tạm thời che giấu thân phận!”
Kẻ cầm đầu nhóm người thần bí lấy ra một kiện Áo Choàng đen.
“Đa tạ!” Lão già gật đầu tiếp nhận, đang muốn khoác áo choàng lên người, đột nhiên biến sắc mặt.
“HAHAHAHA, Phàm Chính ơi Phàm Chính, không cần che giấu thân phận đâu, chúng ta đã sớm chờ đợi ngày này!”
Có tiếng cười sang sảng phô thiên cái địa đột ngột vang vọng mà lên.
“SÁT…SÁT…SÁT…SÁT!”
Sát cơ bao phủ bốn phương tám hướng, không gian như muốn nổ tung.
Như đã chuẩn bị từ trước, hàng ngàn Chấp Phá Săn Ma kỵ trên Hắc Giao phá không mà ra, sát khí ngút trời, phô thiên cái địa.
Chưa đầy nửa hơi thở, phạm vi vạn dặm xung quanh lãnh già và nhóm người thần bí đã bị bao vây chặt chẽ.
Thấy cảnh tượng này, kẻ cầm đầu nhóm người thần bí biểu lộ ngưng trọng, vội vàng bóp nát một khối Ngọc Bội khác giấu trong lòng ngực, đem tin tức khẩn cấp nhanh chóng truyền về.
“Kết trận, phong tỏa Không Gian!”
Ngay sau đó, Chấp Pháp Thống Lĩnh ngạo nghễ gầm lên, hàng ngàn Chấp Pháp Săn Ma như hóa thành một hơi thở.
Hiển nhiên, Chấp Pháp Thống Lĩnh là một vị Thống Quân Sư mạnh mẽ.
Chiến ý và sát cơ xung thiên, tất cả Chấp Pháp Săn Ma như hòa cùng một thể, Quân Vực ầm vang mà ra, tạo thành một tòa Đại Trận ngưng tụ từ Chiến Ý, Sát Khí và cả Quân Vực,