Sát Vực cùng Chiến Vực phô thiên cái địa, Lạc Thần Cung bắn ra nhất tiễn chi uy, khóa chặt lấy thân ảnh Phó Thị Trưởng.
Sắc mặt Phó Thị Trưởng kịch biến, cảm giác tử vong xen lẫn sợ hãi dâng lên tận đỉnh đầu, mồ hôi lạnh tuôn trào như suối.
Hắn xin thề, cả đời hắn hắn chưa từng nhìn thấy bất kỳ ai chỉ bắn ra song tiễn đã có thể nghiền nát ba tòa Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp.
Liên tưởng đến lần trước khi Văn Lang cướp dâu ở Ma Đình, trước khi rời đi cũng bắn ra một tiễn mang tính hủy diệt, hắn lập tức đoán ra nhân vật đang bí ẩn ra tay chính là Văn Lang, hơn nữa Văn Lang chắc chắn cùng Song Tu Lâu có quan hệ.
Ma Thương Phó Thị Trưởng không tin thế gian này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, mặt phải đại ca của hắn dẫn theo các cường giả chinh phạt Song Tu Lâu, mặt trái Văn Lang đã đơn thương độc mã trực tiếp giết đến.
Bất quá mặc dù biết đối thủ chỉ là một tên tiểu bối, nhưng Phó Thị Trưởng ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không có.
Nói đùa sao? một tiễn vừa rồi quá mức kinh khủng, dù là đại ca của hắn ở đây sợ rằng cũng phải nhượng bộ lui binh, huống hồ là hắn?
Cũng may, Ma Thương Thị thứ không thiếu nhất chính là tài sản.
Phó Thị Trưởng từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một tấm Phù Chú xé rách.
Dịch Không Phù.
Thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, dịch chuyển không gian.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đồng tử Phó Thị Trưởng mãnh liệt co rút lại.
Chỉ thấy mũi tên kia như sinh ra linh tính, bắn hụt vị trí vừa rồi của hắn lại uốn lượn giữa thiên không, sau đó xuyên qua không gian tiếp tục nhắm về vị trí của hắn lao vọt đến.
“Làm sao có thể? đây rốt cuộc là Tiễn Pháp gì?”
Phó Thị Trưởng như gặp quỷ hét ầm lên.
Lạc Nam thấy cảnh này nở nụ cười hài lòng, vuốt ve Lạc Thần Cung trong tay.
Đừng quên một trong các nguyên liệu quý giá nhất tạo thành Lạc Thần Cung chính là nhánh Tre Cổ Việt biến dị.
Bên trên nhánh tre có đến 99 đường vân, trong đó có những đường vân sở hữu Không Gian và Thời Gian lực lượng.
Vì thế mà lúc này, khi mũi tên được bắn ra, Lạc Thần Cung cũng có thể dùng Không Gian Chi Lực để thao túng nó truy sát mục tiêu, không thể bỏ chạy.
Phó Thị Trưởng quả nhiên điên cuồng thi triển thân pháp bỏ trốn, nhưng mặc kệ hắn làm như thế nào, nhất tiễn kia vẫn chưa chết không tha.
“Là ngươi ép ta!”
Phó Thị Trưởng cắn răng quát lớn.
Từ trong Nhẫn Trữ Vật, một kiện Khôi Lỗi khổng lồ đạt đến Thiên Thể Đế xuất hiện.
RỐNG!
Ngửa đầu lên trời thét dài, Khôi Lỗi hướng về phía mũi tên hung hăng tung ra nấm đấm.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Nào ngờ Lạc Nam ngay thời khắc này lại kích hoạt Cấm Kỵ Chi Nhãn, thần thông Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.
Khôi Lỗi vừa mới bảo vệ Phó Thị Trưởng lập tức bị dịch chuyển sang một nơi khác, chính là phía trước Đan Thần Thành.
ẦM!
Khôi Lỗi vừa lúc đánh ra một quyền, tường thành rạn nứt như mạn nhện.
Phó Thị Trưởng xém chút thổ huyết nhìn cảnh tượng này, nhưng hắn thật sự không có thời gian để tức giận, bởi vì không còn Khôi Lỗi bảo vệ, mũi tên kia vẫn như tử thần muốn đoạt mạng của hắn.
Trong thời khắc then chốt, Phó Thị Trưởng lại xuất động một quyển trục cổ xưa phủ đầy bụi bặm.
Chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu lên trên quyển trục, miệng niệm thành kính:
“Hiến tế tuổi thọ phá vỡ mũi tên này!”
Tiếng nói vừa dứt, quyển trục cấp tốc sáng lên.
Một cổ lực lượng từ bên trong đó nhanh chóng tiến ra bao trùm lấy mũi tên.
Lạc Nam chân mày nhíu lấy, bởi vì hắn đã nhìn thấy mũi tên cực kỳ mạnh mẽ mà mình phí công ngưng tụ đột nhiên hóa thành hư ảo.
“Đó là Chú Thuật sao?”
Nhớ đến biểu hiện của Phàm Chính cách đây không lâu, Lạc Nam trong lòng sinh ra nghi hoặc.
“Chính là Chú Thuật!” Kim Nhi ngồi trên bả vai nam nhân, thoải mái đung đưa hai chân, nhí nhảnh giải thích:
“Quyển Trục đó là của một vị cường giả tinh thông Chú Thuật tạo ra, người khác muốn sử dụng bắt buộc phải hiến tế thứ gì đó trên cơ thể mình, hơn nữa số lần thi triển có hạn!”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, vừa rồi hắn nghe thấy Phó Thị Trưởng chấp nhận hiến tế tuổi thọ, cũng không biết là đã mất bao nhiêu.
“Khốn kiếp!” Hai mắt long lên sòng sọc, Phó Thị Trưởng oán độc nhìn về vị trí của Lạc Nam gầm thét:
“Ngươi chỉ biết lẫn trốn thôi sao?”
Lạc Nam cười nhạt, không thèm để ý đến Phó Thị Trưởng căm hận, Lạc Thần Cung lại một lần nữa bắn ra.
Phó Thị Trưởng thấy mũi tên tử thần lao về phía mình, nhất thời vừa giận vừa sợ, tiếp tục phun máu vào quyển trục gầm thét:
“Hiến tế tuổi thọ, vô hiệu hóa thanh cung vừa bắn tên cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Thần Cung trong tay Lạc Nam trở nên ảm đạm trong khoảnh khắc.
Mũi tên vừa bắn ra cũng tiêu tán thành không khí.
Ánh mắt Lạc Nam co rút lại: “Ngay cả Binh Nhân Tộc cũng bị Chú Thuật vô hiệu!”
“Chỉ cần không phạm vào quy tắc của thiên địa, Chú Thuật có thể tác động lên vạn vật…nhưng cái giá để nhắm vào Binh Nhân Tộc cũng rất đắt a!” Kim Nhi thản nhiên nói.
Lạc Nam giật mình nhìn về phía Phó Thị Trưởng.
Chỉ thấy lúc này, lưng của hắn đã còng xuống, mái tóc đen tuyền trở thành bạc trắng thương lão, làn da nhăn nheo, gần đất xa trời.
Ma Thương Phó Thị Trưởng điên cuồng hét thảm, cảm giác được tuổi thọ của mình vẫn đang điên cuồng trôi đi, hắn không dám tưởng tượng chỉ vô hiệu hóa thanh cung kia một thoáng đã rút gần sạch tuổi thọ của mình.
“Dừng lại! mau dừng lại…”
Phó Thị Trưởng điên cuồng gầm lên, đôi tay già nua dùng lực đánh vào quyển trục, thậm chí muốn xé rách nó nhưng không thể nào làm được.
Kết quả cuối cùng, không đợi Lạc Nam đích thân ra tay, một đời nhân vật nổi danh hóa thành thi thể, tuổi thọ mất sạch, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Mà khi Phó Thị Trưởng vừa chết, Chú Thuật do hắn triển khai trở nên vô hiệu, Lạc Thần Cung một lần nữa khôi phục toàn thịnh, lóe sáng mỹ lệ như ngân hà trong tay Lạc Nam.
“Cái này…”
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù biết sớm hay muộn thì Phó Thị Trưởng cũng khó sống sót trong tay mình, nhưng lại không nghĩ đến cái chết của hắn lại quái dị đến như vậy.
Có lẽ Phó Thị Trưởng không thể nào nghĩ được rằng Lạc Thần Cung không phải chỉ là một Đế Binh, mà chính là Binh Nhân Tộc.
Bản chất của Binh Nhân Tộc đến từ một thế giới khác cao cấp hơn vũ trụ này, muốn thi triển Chú Thuật lên trên nó thì cái giá phải trả sẽ vô cùng đắt đỏ.
Kết quả cuối cùng, toàn bộ tuổi thọ của Phó Thị Trưởng bị rút sạch, Lạc Thần Cung vẫn chỉ bị vô hiệu trong một thời gian cực ngắn mà thôi.
Nếu như ở dưới địa ngục biết được mình tiêu hao tất cả tuổi thọ chỉ để đổi lấy điều vô nghĩa như vậy, e rằng Phó Thị Trưởng sẽ phẫn nộ đến mức đội mồ sống lại.
Thân ảnh biến mất tại chỗ, Lạc Nam nhanh chóng tiếp cận thi thể của Phó Thị Trưởng, đem toàn thân hắn thu vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó mới cẩn thận nhặt lấy quyển trục kia.
Chỉ thấy bên trong nó có khảm lấy tất cả bảy ngôi sao, trong đó 5 ngôi sao đã trở nên ảm đạm, chỉ còn lại 2 ngôi sao còn lóe sáng.
“Số lần Quyển Trục này có thể thi triển Chú Thuật nữa là 2 lần!” Kim Nhi cười nói.
“Người tạo ra Quyển Trục này chắc chắn là nhân vật đáng gờm, không biết Chú Thuật của Phàm Chính có sánh bằng hay không?” Lạc Nam tò mò vuốt cằm hỏi.
“Haha, Chú Thuật tuyệt tích từ thời Cổ Đại, ở Thượng Cổ chỉ còn lưu lại chút da lông, Phàm Chính chỉ mới thi triển được chút Chú Thuật đơn giản mà thôi, còn kém xa lắm!” Kim Nhi mỉm cười đáp.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, nhớ lại lần trước chiến đấu Phàm Chính biểu hiện cũng chỉ ở mức tạm được chứ chưa quá xuất sắc.
Nếu Chú Thuật sánh bằng người tạo nên Quyển Trục này, e rằng Phàm Chính không cần đến sự trợ giúp của hắn cũng có thể thoát khỏi Săn Ma Điện truy bắt.
“Điện chủ suy đoán không sai, ngươi quả nhiên có tỷ lệ tập kích Ma Thương Thành!”
Trong lúc Lạc Nam cảm khái, một thanh âm già nua bất chợt lạnh lẽo vang lên.
Không gian sụp đổ, bốn ông