Trong tiết học này, Kỷ phương cứ luôn mất tập trung.
Nếu còn không tìm thấy Lăng Thành thì ngày mai cô sẽ lại bị hạ hai bậc, chỉ còn là Vũ Sư bậc hai mà thôi
Lúc này, Kỷ Phương thật sự sốt ruột.
Một tiết học đã trôi qua, cô nhanh chóng trở về phòng làm việc, vội vàng gọi điện cho Lăng Thành
Nhưng mà gọi một hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Tại bệnh viện số một ở thành phố Đại Phong.
Lăng Thành không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, con mắt của anh đầy những tơ máu đỏ, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
Tối hôm qua sau khi đưa Giai Kỳ vào bệnh viện, Nhật Lệ là người đích thân cầm dao phẫu thuật
Nhưng mà từ 11 giờ tối qua đã bắt đầu làm phẫu thuật cho đến tận bây giờ vẫn chưa xong.
Lăng Thành cũng cứ đi đi lại lại ở bên ngoài như vậy mười mấy tiếng rồi.
Bây giờ anh vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đồng thời không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.
Kết hôn ba năm rồi, chúng ta khó khăn lắm mới chấp nhận tình cảm dành cho nhau, em tuyệt đối không được xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Nhật Lệ bước ra với vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lăng Thành căng thẳng bước tới, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Nhật Lệ cười nhẹ, dịu dàng an ủi: “Anh Thành, vợ anh đã qua cơn nguy kịch rồi.
Nhưng mà, vết đâm đó thật sự quá hiểm rồi, chỉ thiếu một milimet nữa thôi là vào trúng tim rồi.
Nhưng mà dù sao thì bây giờ chị ấy cũng đã không sao rồi.”
Nghe được những lời này, Lăng Thành thở phào một hơi, vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Nhật Lệ nói: “Nhật Lệ, cảm ơn cô.
Thật sự cảm ơn cô…”
Tay cô bị Lăng Thành nắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt thoáng có nét ừng hồng, trong lòng dâng lên một cảm giác bối rối.
“Không… Không có gì.”
Cô nhẹ nhàng thu tay lại nhưng không được, đành cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt Lăng Thành, cắn môi nói nhỏ: “Chữa bệnh cứu người vốn là bổn phận của bác sĩ chúng tôi mà.”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Nhật Lệ, Lăng Thành liền rút tay lại, cười xòa nói: “Nói thế nào đi chăng nữa thì vẫn là tôi nên cảm ơn cô.”
Nói xong, Lăng Thành không nhịn được mà quan sát Nhật Lệ.
Rồi chợt nhận ra, khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô có nét gì đó rất hấp dẫn, rất có sức hút.
Nhật Lệ vô cùng căng thằng, không biết tại sao trong lòng bàn tay lại chảy nhiều mô hôi đến vậy.
Lúc phẫu thuật cô cũng chưa từng căng thẳng đến mức này.
“Tôi, tôi về phòng làm việc trước đây.” Nhật Lệ nhẹ nhàng nói, sau đó chạy đi như đang chạy trốn.
Ngay khi Nhật Lệ vừa rời đi, Lăng Thành ngay lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra.
Giai Kỳ đang nằm bên trong phòng bệnh, trên tay có chằng chịt những cây kim truyền nước, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Hai mắt của cô nhắm chặt nhưng hàng lông mi vẫn khẽ run lên.
Thật khiến người ta cảm thấy đáng thương!
Lăng Thành nhìn cô thật kỹ, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi khó tả.
May mắn thay, bây giờ cô đã không còn trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.
Lăng Thành cũng từ từ thả lỏng hơn, lấy điện thoại ra xem thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Có ba cuộc là của Tôn Đại Quân gọi đến.
Còn hai cuộc gần đây nhất, là của cô Kỷ Phương.
Cô Kỷ Phương gọi anh làm gì chứ? Lẽ nào là vì chuyện lôi linh đan? Nghe nói thứ hạng của cô ấy gần như đã bị giảm hết rồi phải không?
“Chồng…”
Lúc này có một âm thanh yếu ớt truyền đến.
Lăng Thành vui mừng, cúi đầu nhìn qua thì thấy Giai Kỳ đã tỉnh lại, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
Lăng Thành vội vã bước tới, nắm lấy tay của Giai Kỳ: “Em có phải là đồ ngốc không vậy? Tại sao lại đỡ nhát kiếm đó cho anh chứ?”
Giai Kỳ mỉm cười, dịu dàng nói: “Bởi vì anh là chồng em mà, là người sẽ ở bên em cả đời này.
Em không muốn nhìn thấy anh gặp phải chuyện gì…”
Nghe cô nói vậy, trái tim Lăng Thành thật sự rung động, hai mắt càng đỏ hơn.
“Chồng không được khóc, anh khóc chẳng đẹp trai chút nào.” Giai Kỳ gắng gượng rặn ra một nụ cười.
Lăng Thành nở nụ cười dịu dàng, ôm cô vào lòng.
“Két…”
Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó có mấy người vội vã đi vào, đi đầu chính là mẹ của Giai Kỳ, bà Tịnh Lâm.
Sau lưng Tịnh Lâm còn có mấy bà chủ nhà giàu đi theo.
Trong đó có một người, mặc một cái áo choàng bằng lông hồ ly, cổ đeo dây chuyền sang trọng, trên hai tay cũng đeo mấy cái nhẫn.
Lăng Thành bỗng dưng cảm thấy buồn cười.
Trời ạ, bây giờ vừa mới qua trung thu thôi, mà đã mặc áo choàng bằng lông hồ ly.
Cái áo choàng này mặc lên người, thoạt nhìn thì có vẻ như là sang trọng, nhưng mà… Nhưng mà bà ta không cảm thấy nóng sao?
Đúng lúc này thì Tịnh Lâm bước vội tới, lo lắng hỏi: “Giai Kỳ, con không sao chứ?”
Buổi tối hôm qua Tịnh Lâm chơi mạt chược cả một đêm, cho tới tận sáng hôm nay, bà ta mới biết được con gái của mình gặp chuyện không may.
Những người đi theo bà ta, không cần phải nói cũng biết là bạn chơi mạt chược cùng.
Giai Kỳ lắc đầu, mệt mỏi nói với mẹ mình: “Mẹ à, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá.”
Nghe cô nói như thế xong, Tịnh Lâm mới thở phào một hơi, sau đó quay đầu nhìn Lăng Thành, trong mắt chỉ toàn là sự phẫn nộ không thèm che giấu: “Cậu đúng là đồ vô dụng, cậu có làm được cái gì nên hồn không hả.
Giai Kỳ là một đứa nhỏ hiền lành lương thiện, nhưng đi ra ngoài chơi với cậu thì lại gặp phải mấy chuyện này, cho dù cậu đã ở bên cạnh nó rồi nhưng vẫn làm cho Giai Kỳ bị thương được, cậu có còn là đàn ông nữa không? Cậu nói xem có phải vì cậu cho nên Giai Kỳ mới bị thương không?”
Lăng Thành cười khổ nói: “Con xin lỗi, mẹ, đây là lỗi của con, là do con không chăm sóc tốt được cho cô ấy.”
Bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tối