"Nói nhanh lên đi, mẹ vợ tôi nợ tiền, tôi phải trả.
" Lăng Thành lắc đầu nói.
Từ trước đến nay, Lăng Thành luôn là người sống rất có nguyên tắc.
Tuy rằng Lôi Hoành là đàn em của anh thật, nhưng đã nợ tiền thì phải trả lại, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Thủ lĩnh, anh đừng làm khó em nữa, em không thể nhận số tiền ấy được đâu.
" Lôi Hoành đã sắp khóc không ra nước mắt rồi.
"Vì sao lại không nhận?" Trần Thanh Loan không nhịn nổi nữa rồi, bà ta bước lên trước một bước: "hơn ba tỷ kia là dì thắng được đó, cháu trai, có phải cháu nhận lầm người rồi không? Cái tên Lăng Thành này chỉ là một thằng ở rể thôi, cháu sợ nó là gì?"
"Dì, dì đừng nói nữa, cháu xin dì đấy, đừng nói gì nữa!" Lôi Hoành đấm ngực dậm chân, anh ta sắp điên đến nơi rồi, vừa quỳ vừa dập đầu không ngừng: "Anh Phong, dì em không hiểu cái gì cả! Em thay mặt dì xin lỗi anh, xin lỗi! "
Vừa nói anh ta vừa dập đầu, trên trán anh ta đã đập chảy cả máu ra rồi.
"Được rồi được rồi, đứng dậy đi.
" Lăng Thành bất đắc dĩ xua tay.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh Loan nào dám nói thêm gì nữa, bà ta xấu hổ cười làm lành: "Tịnh Lâm này, bà xem! Chuyện này, tôi còn có việc, đi trước nha.
"
Nói xong, bà ta và đám phụ nữ kia mặt mũi xám xịt đi mất.
Tịnh Lâm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lăng Thành, cái thằng vô dụng này, từ bao giờ lại quen với bọn xã hội đen này rồi? Chẳng lẽ là lúc đi ăn trộm quen được một thằng đại ca nào đó sao? Nếu không sao Lôi Hoành lại sợ nó đến vậy?
Lúc này, Lăng Thành đã đi đến bên cạnh giường bệnh, anh nhìn Giai Kỳ dịu dàng nói: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.
"
Sau đó anh hôn một cái lên trán cô, rồi xoay người nói với đám Lôi Hoành: "Đi theo tôi một lát.
" Sau đó anh dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Lôi Hoành không dám chần chừ, anh ta vội vàng mang theo đám đàn em đi theo sau.
Ra đến hành lang bên ngoài, Lăng Thành nghiêm túc nói: "Lôi Hoành, tôi có việc cần cậu đi làm, giúp tôi điều tra về nhà họ Đoạn một chút.
"
Nhà họ Đoạn?
Lôi Hoành sững sờ, sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ta kinh ngạc nói: "Ý của Thủ lĩnh chính là nhà họ Đoạn ở Thành phố Vân Hà? Ở Thành phố Vân Hà gia tộc này có thực lực rất mạnh.
"
Lăng Thành cười lạnh một tiếng, trong mắt ngập tràn sát khí: "Cho dù nhà họ Đoạn có mạnh cỡ nào đi nữa, tôi cũng muốn nhà đó biến mất hoàn toàn.
"
Dám làm vợ anh bị thương, mối thù này anh nhất định sẽ trả lại.
Cảm nhận được hơi thở chết chóc ngập tràn quanh người Lăng Thành, Lôi Hoành run lên một cái, sau đó anh ta vội vàng nói: "Em biết rồi.
"
Lăng Thành gật đầu: "Đúng rồi, đêm nay gọi tất cả anh em đến, tập hợp ở Khách sạn quốc tế Đại Phong, sau đó, chúng ta bàn bạc xem diệt nhà họ Đoạn thế nào.
Tám giờ tối, tại Khách sạn quốc tế Đại Phong.
Khách sạn này nằm ở bên bờ biển của thành phố Đại Phong, khung cảnh rất đẹp, là khách sạn số một số hai của thành phố Đại Phong, gần bằng Đông Phương chi châu.
Lúc này, cả tầng hai của khách sạn đã bị Lăng Thành bao hết.
Một hội trường tầng hai rộng hơn một nghìn mét vuông đã ngồi kín người, gần hai trăm người, bọn họ đều là người của Trường Sinh Điện.
Trên cái bàn ăn lớn nhất, Lăng Thành ngồi vào ghế người chủ trì, Phó Thủ lĩnh Lôi Hoành ngồi bên cạnh anh, trên mặt bàn được bày đầy rượu.
"Lôi Hoành, tình hình nhà họ Đoạn cậu điều tra đến đâu rồi?" Đúng lúc này Lăng Thành mở miệng dò hỏi.
"Thủ lĩnh, em đã điều tra ra được, người làm chủ nhà họ Đoạn hiện giờ là Đoạn Thiên Cường, có một người con trai duy nhất tên là Đoạn Thiên Vương, ngoài ra Đoạn Thiên Cường còn nhận bốn người con nuôi nữa, lấy tên là Sơn Thủy Hữu Tình, theo thứ tự là Đoạn Sơn, Đoạn Thủy, Đoạn Hữu, Đoạn Tình! "
Phụt!
Đoạn Thủy! Cắt nước?
Nghe đến đó, Lăng Thành vừa uống một ngụm trà thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
Ha ha, cái tên này đúng là quá buồn cười.
Lôi Hoành cũng không nhịn nổi cất tiếng cười, sau đó anh ta lại nghiêm túc nói: "Thủ lĩnh, bốn người này thật sự không đơn giản, là người có tài đắc lực nhất của Đoạn Thiên Cường, nghe nói thực lực của bốn người này đều là Vũ Tướng cấp năm.
"
Vũ Tướng cấp năm?
Lăng Thành nhíu mày lại, Vũ Tướng cấp năm đúng là không dễ giải quyết.
Lúc này Lôi Hoành lại nói tiếp: "Ngoài bốn đứa con nuôi này ra, trong nhà họ Đoạn còn có rất nhiều tay chân, tất cả có hơn hai trăm người.
"
Lăng Thành gật đầu: "Tôi muốn làm cho nhà họ Đoạn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, cậu có biện pháp nào không?"
Lôi Hoành gãi đầu, sau đó nghiêm túc trả lời: "Vừa rồi em đã phân tích qua, bây giờ số anh em mà chúng ta có thể triệu tập được, tổng cộng là một trăm chín mươi tám người, so sánh với số người của nhà họ Đoạn thì không chiếm ưu thế, nếu đối kháng chính diện thì phần thắng của chúng ta không lớn lắm, cho dù có đánh thắng, khả năng cũng là thắng thảm, như vậy rất không có lợi.
"
Dừng một lát, Lôi Hoành lại nói tiếp: "Có điều, em vừa nghĩ đến một kế sách.
"
Lăng Thành hỏi: "Kế sách gì?"
Lôi Hoành nở nụ cười rồi chậm rãi nói: "Em đã cố ý điều tra, trong bốn người con nuôi của Đoạn Thiên Nhai thì Đoạn Sơn và Đoạn Hữu thích uống rượu, Đoạn Tình thì rất thích đánh bạc, em đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chỉ chờ cơ hội sẽ hạ gục từng đứa một.
"
Nói đến đây, Lôi Hoành tự tin nói: "Chỉ cần bắt được bốn người này, những người khác trong nhà họ Đoạn hoàn toàn không có sức uy hiếp.
"
"Tốt, tốt, tốt!" Lăng Thành gật đầu liên tục, anh vỗ vai Lôi Hoành: "Chuyện này giao cho cậu làm, đúng rồi, nhất định phải bắt sống bốn đứa con nuôi của Đoạn Thiên Cường, còn những người khác trong nhà họ Đoạn thì không cần giữ lại ai cả.
Bốn tên này đều có thực lực cấp năm.
Đều là nhân tài đó, giết đi thì rất đáng tiếc.
Thà rằng để lại cho mình sử dụng còn hơn.
Lôi Hoành rất sung sướng, anh ta gật đầu liên tục: "Thủ lĩnh cứ yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
"
Lăng Thành gật đầu, sau đó anh cầm một chén rượu lên, cười lớn nói: "Được, được, một chén rượu này tôi mời các anh em, chúc các anh em sẽ chiến thắng ngay từ trận đầu tiên.
"
"Chúng em nhất định sẽ không khiến đại ca phải thất vọng!"
Tất cả đám đàn em đều nhao nhao đứng dậy giơ chén rượu lên rồi uống một hơn cạn sạch, khí thế cao ngút trời.
Rượu uống vài vòng, đồ ăn cũng mang lên vài lượt.
Lúc này Lăng Thành đã uống không ít, đầu óc anh có chút mơ mơ màng màng rồi.
Anh đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Một tên đàn em đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức đỡ lấy anh: "Thủ lĩnh, hay là để em đỡ anh?"
"Không cần.
" Lăng Thành xua tay.
Anh thật sự đã hơi say rồi, thật ra hiện giờ anh